Hàn Viên Viên đang đứng ngẩn người suy nghĩ thì không biết phía sau lưng cô có một con nhện đang lao tới. Vũ Á đứng gần đó thấy vậy thì tái mặt, vội vàng chạy tới ôm Hàn Viên Viên lăn sang một bên. Hàn Viên Viên bị lăn lộn mấy vòng mà hồi phục tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tức giận của Vũ Á. Chưa kịp nói gì đã bị anh quát lớn: "Đồ ngốc, cô đang suy nghĩ gì mà ngẩn người vậy hả, đến cả đám nhện kia tấn công cũng không để ý, cô có biết như vậy rất nguy hiểm không?"
Hàn Viên Viên biết mình có lỗi nhưng bị anh mắng như vậy cảm thấy rất uất ức. Người này có cần hung dữ vậy không, chuyện của cô thì liên quan gì đến anh chứ! Dù vậy cô vẫn mở miệng nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi sai rồi!"
Lời nói tức giận của Vũ Á khi thấy hai mắt long lanh nước của cô thì bị nghẹn lại. Nghe thấy trong câu nói của cô có ý hối lỗi thì đã bớt giận. Anh thở dài, anh thật sự không nỡ mắng cô tiếp. Vũ Á đứng dậy khỏi người Hàn Viên Viên, vừa rồi Vũ Á ôm cô lăn mấy vòng và kết quả là anh đã nằm đè lên người cô nãy giờ. Anh vươn tay để trước mặt Hàn Viên Viên để kéo cô dậy. Hàn Viên Viên bĩu môi, không tình nguyện đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đặt vào tay anh. Tính khí của anh ta đúng là thay đổi thất thường, hỗi nãy còn rất tức giận nhưng bây giờ lại làm như không có gì.
Vũ Á nắm tay Hàn Viên Viên đứng sau lưng mình, nhẹ nhàng nói: "Đứng bên cạnh tôi!"
Hàn Viên Viên không để ý gật gật đầu, hiện giờ cô đang bận suy nghĩ làm sao để đối phó đám nhện này.
Mẫn Nguyệt thấy kim độc không có tác dụng thì chuyển sang dùng kim gây mê. Nếu không thể tiêu diệt được bọn chúng thì cứ kéo dài thời gian để trốn thoát là được.
Cô ấn một viên kim cương khác trên đồng hồ, vô số mũi kim được phóng ra. Mẫn Nguyệt đoán không sai, dùng độc không có tác dụng nhưng thuốc gây mê thì lại có tác dụng. Rất nhiều con nhện gục xuống, nằm im trên đất. Mẫn Nguyệt nhếch môi, sau đó quay sang hét lớn với Hàn Viên Viên: "Viên Viên, dùng thuốc gây mê!"
Hàn Viên Viên bừng tỉnh, phải rồi, nếu không thể giết bọn chúng bằng độc thì chỉ cần cho chúng nó hôn mê cũng được. Cô lấy từ trên người ra những viên bi nhỏ màu trắng, ném vào không trung rồi bịt mũi kéo Vũ Á lùi lại phía sau. Những viên bi nhỏ đó nhanh chóng phân tán ra thứ bột màu trắng ở khắp nơi, rất nhanh hơn một nửa số nhện đã hôn mê. Hàn Viên Viên đắc ý, tiếp tục lấy ra vài viên bi nhỏ nữa, hô lớn với mọi người xung quanh: "Tất cả bịt mũi lùi lại!" Nói xong cô liền tiếp tục ném những viên bi đó xung quanh bọn nhện.
Nam Cung Âu Thần vốn đang dùng hai cây súng tập trung bắn bọn nhện, một lần có thể giết hơn mười con. Có điều khi thấy Mẫn Nguyệt và Hàn Viên Viên thả thuốc gây mê thì dừng tay đứng sang một bên.
Tiểu Hi sững sờ nhìn tình hình này, cậu không ngờ đến loài nhện độc nhất khu rừng này cũng không thể làm gì bọn họ. Những người này quả thật không hề đơn giản một chút nào.
Đám nhện hôn mê gần hết, chỉ còn lại vài con. Những con còn lại đó dường như hiểu được chúng nó không thể làm gì được đám người Nam Cung Âu Thần nên liền chuyển đổi mục tiêu. Mà người chúng nó chọn chính là Tiểu Hi! Con nhện lớn nhất trong đó đột nhiên nhìn về phía Tiểu Hi mà bắn ra vô số gai nhọn màu đen từ trong miệng nó.
Tiểu Hi ngơ ngác không biết phải phản ứng làm sao, cậu không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này. Cho dù bây giờ cậu chạy đi cũng không thể thoát khỏi đám gai nhọn này.
Mẫn Nguyệt là người phản ứng nhanh nhất, cô chạy đến chắn trước mặt Tiểu Hi, khởi động dây thép nhỏ trong đồng hồ, đánh bay đám gai nhọn này đi. Sợi dây rất nhỏ nhưng vô cùng sắc bén, đã cắt đôi hơn một nửa số gai bay tới. Mẫn Nguyệt đang điều khiển dây thép đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói, nhưng cô không để ý mà tiếp tục giải quyết số gai kia. Điều khiển dây thép rất khó, hơn nữa số lượng gai nhọn khá nhiều, cổ tay Mẫn Nguyệt mỏi nhừ.
Nam Cung Âu Thần dường như cũng biết điều đó, anh liền lấy súng bắn liên tục vào mấy con nhện còn lại kia. Nhưng không kịp, trước khi chết bọn nó còn bắn ra một đám gai nhọn nữa. Cánh tay của Mẫn Nguyệt không chịu nổi nữa nên sợi dây thép bị lệch hướng, một cái gai nhọn thật lớn đang phóng tới chỗ cô. Mẫn Nguyệt biến sắc, vội vàng quay lại ôm Tiểu Hi bảo vệ cho cậu không một kẻ hở, có ý định thà để cho bản thân bị thương cũng không muốn làm hại đến đứa bé vô tội này.
"Nguyệt nhi, cẩn thận!" Nam Cung Âu Thần nhìn thấy cảnh đó thì vô cùng khẩn trương, cô lại vì bảo vệ một đứa bé xa lạ mà để mình bị thương! Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Mẫn Nguyệt, ôm cả cô cùng Tiểu Hi né sang một bên. Dù tránh kịp nhưng Nam Cung Âu Thần cũng bị cái gai kia sượt qua vai. Anh chỉ xem đó là vết thương nhỏ thôi nên không hề để tâm mà vội vã kiểm tra thân thể của cô có bị thương không. Thấy cô không sao, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn Nguyệt ngồi dậy, đầu tiên hỏi Tiểu Hi trước: "Em có sao không?"
"Em.....không sao!" Trong lúc đó ánh mắt của Tiểu Hi tràn đầy ngạc nhiên cùng không hiểu. Rõ ràng cậu chỉ là một đứa bé không có quan hệ gì với cô, tại sao cô lại dùng bản thân để bảo vệ cậu? Nhất thời đáy lòng của Tiểu Hi cảm thấy rất ấm áp, thoáng chút rung động. Cô gái trước mắt này lần đầu tiên cho cậu cảm nhận được cái gì là tình thương, đây là thứ tình cảm mà bấy lâu nay cậu mong ước cũng không có được. Khoảnh khắc đó Tiểu Hi cảm nhận được Mẫn Nguyệt giống như là một người mẹ. Cô ấy làm được chuyện mà mẹ của cậu cũng không bao giờ làm được, đó chính là quan tâm cậu! Tiểu Hi lắc đầu, loại bỏ cảm giác kì lạ kia ở trong lòng. Không được, cậu không thể dễ dàng xiêu lòng như vậy, cậu còn phải hoàn thành kế hoạch của mình.
Mẫn Nguyệt biết Tiểu Hi không sao thì yên tâm, liền quay sang Nam Cung Âu Thần lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Có bị thương không?"
Nam Cung Âu Thần cười nhẹ lắc đầu: "Không sao!"
Mẫn Nguyệt nhớ ra lúc nãy hình như anh gọi cô là 'Nguyệt nhi', anh đã biết hết rồi sao? Mẫn Nguyệt khiếp sợ, chuyện này làm sao có thể?
"Anh...vừa rồi gọi tôi là cái gì?"
Nam Cung Âu Thần đầy ý cười xoa đầu cô: "Còn muốn giấu anh sao?"
Mẫn Nguyệt hoảng hốt, gạt tay anh ra xoay mặt qua một bên, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
"Anh đừng nhận lầm người, tên của tôi không phải là Nguyệt nhi!"
Những người khác không biết còn có một màn như vậy, Vũ Điềm Điềm là người đầu tiên cảm thấy tức giận, sao lão đại có thể mang một cô gái khác nói thành Nguyệt Nguyệt? Hơn nữa còn bất chấp tất cả cứu cô ấy, thật đáng giận mà!
"Lão đại, anh nói gì vậy, cô ấy làm sao có thể là Nguyệt Nguyệt?"
Vũ Á cũng tràn đầy nghi ngờ nhưng không lên tiếng. Trong lòng An Triết Hàn thoáng run lên, thân thể cứng đờ, lão đại đã biết rồi sao? Sắc mặt của Hàn Viên Viên cũng không tốt, không thể ngờ là thân phận của Queen đã bại lộ rồi.
Nam Cung Âu Thần không quan tâm đến người khác, chỉ luôn nhìn chằm chằm vào Mẫn Nguyệt, nói rõ từng chữ: "Em chính là bảo bối của anh!" Dù anh không biết cô tại sao lại muốn giấu anh, nhưng sự việc đã đến nước này thì cũng nên làm rõ rồi.
Mẫn Nguyệt đứng bật dậy, lùi lại vài bước, bật cười: "King, tôi không biết anh bị sao. Có phải bởi vì tôi có phần giống với Nguyệt nhi của anh hay là anh chỉ đơn giản nhìn nhầm thì tôi cũng muốn nói lại lần nữa. Tôi không phải là Nguyệt nhi, cũng không phải bảo bối của anh!"
Nam Cung Âu Thần cũng đứng dậy, nắm chặt hai cánh tay cô: "Em đang lo sợ điều gì, tại sao vẫn không chịu nói ra hết tất cả? Nam Cung Mẫn Nguyệt, anh nói cho em biết, đừng nghĩ sẽ lừa dối anh, em nên biết việc đó có hậu quả lớn đến như thế nào. Anh có thể bảo vệ em dù có chuyện gì xảy ra nhưng sẽ không chấp nhận việc em gạt anh."
Mẫn Nguyệt bắt đầu bối rối, cô có thể nên nói với anh hay không? Cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh, anh dùng thái độ anh nói chuyện với cô làm cho cô có chút sợ, lại có chút xúc động. Anh nói dù thế nào cũng sẽ bảo vệ cô, có phải nếu cô nói ra thì có xảy ra chuyện gì anh sẽ gánh vác hộ cô không?
"Này..... Anh..... " Đúng là này có một cơn gió mạnh thổi tới, Mẫn Nguyệt khó chịu nghiêng mặt qua một bên. Không ngờ sợi dây cố định cái mặt nạ bị lỏng, bịch một tiếng, mặt nạ bạc của Mẫn Nguyệt bị rơi xuống đất. Mẫn Nguyệt sững sờ, chuyện này quá đột ngột khiến cô không trở tay kịp, cô còn chưa quyết định nên nói hay không mà cứ như vậy bại lộ thân phận sao?!
Dung nhan tuyệt mĩ ẩn sau chiếc mặt nạ được hiện ra, mọi người đều ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể tin nhìn Mẫn Nguyệt.
Vũ Điềm Điềm run rẩy, không dám tin nhìn Mẫn Nguyệt. "Nguyệt Nguyệt, là cậu thật sao?"
Vũ Á cũng kinh ngạc lên tiếng: "Chuyện này là như thế nào?"
An Triết Hàn ôm trán, thân phận bại lộ rồi, xem ra hôm nay phải nói ra hết tất cả với lão đại.
Những người khác của Nam Cung gia trợn tròn mắt, thì ra tiểu công chúa của bọn họ chính là vị Nữ hoàng mà mọi người kính sợ.
Những sát thủ trong tổ chức J cùng đi theo đến đây cũng vô cùng ngạc nhiên. Thì ra thủ lĩnh của bọn họ lại đẹp như vậy, hơn nữa vừa rồi bọn họ nghe những người khác gọi cô là Nguyệt. Không lẽ là Nam Cung Mẫn Nguyệt?
Mẫn Nguyệt thở dài, có lẽ không thể giấu được nữa rồi. "Anh biết từ lúc nào?"
"Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã có cảm giác đó là em, nhưng mà không chắc chắn. Nhưng tối hôm đó khi uống rượu cùng em anh đã biết được em chính là Queen."
"Tại sao anh lại khẳng định như vậy?"
Nam Cung Âu Thần cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô: "Trên ngực em có một cái bớt hình hoa anh đào, tối hôm đó anh đã vô tình thấy được."
Cái bớt? Mẫn Nguyệt kinh ngạc, quả thật cô có cái bớt hình hoa anh đào trên ngực, nhưng làm sao anh lại biết?
Nam Cung Âu Thần chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết là cô đang nghĩ gì. Anh gõ đầu cô một cái, giọng điệu đầy cưng chiều: "Anh bên em từ nhỏ đến lớn, trên người em có 'ký hiệu' gì chẳng lẽ anh còn không biết sao?"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt, anh có cần nói thẳng ra đến như vậy không? Cô oán thầm, uổng công cô còn đang tự hào về tài diễn xuất của bản thân. Nhưng không ngờ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị bại lộ rồi. Mẫn Nguyệt cảm thán, quả nhiên mọi lời nói dối ở trước mặt Thần đều vô dụng.
"Vậy bây giờ có phải em nên nói rõ mọi chuyện rồi không? Rốt cuộc bốn năm trước khi em đi du học đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ em lại là Queen? An Triết Hàn, cậu cũng nên giải thích mọi chuyện cho tôi." Nam Cung Âu Thần nghiêm mặt, lạnh lùng chờ lời giải thích từ Mẫn Nguyệt và An Triết Hàn.
Mẫn Nguyệt biết không thể tránh nên đành thành thật nói ra hết: "Thật ra bốn năm trước, em đã từng cứu một người đàn ông, trùng hợp người đó là thủ lĩnh của tổ chức J lúc đó. Người đó hỏi em có muốn trở thành sát thủ không, ban đầu em đã từ chối, nhưng sau khi anh bị ám sát em đã đồng ý. Chuyến bay lần đó em vốn không hề đến Anh mà là đến Mĩ, trải qua cuộc huấn luyện để trở thành sát thủ. Sau đó thì em được giao cho tiếp nhận chức thủ lĩnh của tổ chức. Em dùng một năm để tốt nghiệp đại học Cambridge, rồi lập tức quay về thành phố A. Em không nói với anh bởi vì em muốn có thể bảo vệ anh, hơn nữa còn rất dễ hành động. Nếu chuyện em là Queen bị lộ ra, thì em sợ anh sẽ gặp chuyện."
Hiện nay thực lực của thế giới đang ở trạng thái cân bằng, nhất là hai gia tộc lớn Nam Cung gia và Đàm Đài gia đều không phân thắng bại. Nếu mọi người biết tam tiểu thư của Nam Cung gia chính là người đứng đầu của tổ chức J, như vậy cũng đồng nghĩa với việc tổ chức J và Nam Cung gia trở thành một. Tuy tổ chức J không thể sánh bằng các gia tộc lớn khác, nhưng nó vẫn là sự uy hiếp rất lớn đối với nhiều người khác. Nam Cung gia đã rất lớn mạnh, nay thêm tổ chức J thì nhất định sẽ khiến người khác phải e ngại. Lỡ như những gia tộc kia hợp tác với Đàm Đài gia để diệt trừ mối e ngại này thì rất rắc rối. Tuy Mẫn Nguyệt không hề lo lắng, thực lực của cô hiện giờ đã đủ để đứng bên cạnh Thần. Nhưng cô vẫn muốn trước khi công bố chuyện này phải điều tra rõ được những kẻ thù trong tối của bọn họ. Và đầu tiên chính là kẻ đã ám sát Thần bốn năm trước.
Nam Cung Âu Thần nghe xong cảm thấy xúc động cũng có, đau lòng cũng có, tức giận cũng có. Anh xúc động vì cô bé này lại vì anh nên mới trở thành sát thủ. Đau lòng vì cô phải trải qua những cuộc huấn luyện khắc nghiệt đó. Anh biết nếu muốn trở thành sát thủ thì phải tiếp nhận huấn luyện vô cùng cực khổ. Hơn nữa lấy năng lực của cô hiện giờ, chắc chắn năm đó cô đã luyện tập gấp mấy lần người khác. Anh tức giận vì cô không hề tin tưởng anh có thể bảo vệ cô nên mới âm thầm chịu đựng tất cả như vậy. Cô không hề nói với anh một câu nào, mà để bản thân gánh lấy tất cả.
Nam Cung Âu Thần kéo cô ôm vào trong ngực: "Đồ ngốc, tại sao em lại gánh chịu tất cả một mình mà không nói với anh? Em không tin tưởng anh có thể bảo vệ em hay sao?"
Mẫn Nguyệt vùi mặt trong ngực Nam Cung Âu Thần nghẹn ngào: "Xin lỗi, không phải em không tin tưởng anh. Chỉ là em không muốn chuyện như bốn năm trước xảy ra lần nữa." Một lần là quá đủ, cô không muốn trải qua cảm giác bất lực không thể làm gì của lúc đó một lần nữa.
Trái tim của Nam Cung Âu Thần như bị ai gõ một cái, ẩn ẩn đau. Anh sờ hai má mềm mại của cô, giọng nói khẳng định: "Sẽ không xảy ra lần nữa!"
Mẫn Nguyệt nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự cam đoan của anh thì không hiểu sao thấy rất an tâm.
Giải quyết xong Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần quay đầu nhìn An Triết Hàn, cất giọng lành lạnh: "An Triết Hàn, quyết định của cậu là gì?"
An Triết Hàn biết lão đại đang hỏi anh quyết định đi theo Mẫn Nguyệt hay vẫn là người của Nam Cung gia. An Triết Hàn nghiêm trang cúi người, giọng điệu lạnh lùng đầy kiên quyết: "Xin lỗi lão đại, từ bốn năm trước tôi đã không còn là người của Nam Cung gia. Về chuyện bốn năm nay tôi gạt anh, tôi sẽ chấp nhận hình phạt."
Nam Cung Âu Thần nhìn ánh mắt của An Triết Hàn luôn hướng về Mẫn Nguyệt thì dường như đã hiểu ra điều gì đó. Đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác nguy cơ.
"Xem ra cậu cũng biết làm vậy là sai, mà làm sai thì phải chịu trừng phạt."
An Triết Hàn vẫn im lặng xem như cam chịu, còn Mẫn Nguyệt bắt đầu khẩn trương. Dù sao chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của cô.
"Thần, chuyện này là do em nói cậu ấy không được nói với anh nên không phải lỗi của cậu ấy."
Nam Cung Âu Thần nghe Mẫn Nguyệt giải thích liền cảm thấy tức giận, không ngờ cô bảo vệ An Triết Hàn như vậy. Anh nhướng mày, lạnh như băng nói: "Em rất quan tâm cậu ta?"
Mẫn Nguyệt nhận thấy Nam Cung Âu Thần tức giận thì vội vàng dỗ anh. Cô ôm cánh tay anh, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lấy lòng. "Không có a, người em quan tâm nhất chẳng phải là anh sao? Chuyện này ban đầu vốn là lỗi của em nên em phải có trách nhiệm. Thần anh đừng giận được không, cũng không cần phạt An Triết Hàn." Mẫn Nguyệt cảm thấy vô cùng khinh bỉ bản thân, đến chuyện không có khí tiết như vậy cũng làm. Nhưng khi Thần tức giận thì khí tiết gì đó bỏ qua hết đi, phải làm cho anh ấy hết giận đã, mặc dù làm vậy trước mặt mọi người rất mất mặt.
Đám người trong tổ chức J đen mặt, đây quả thật là thủ lĩnh của bọn họ sao?
"Lần này có thể bỏ qua, nhưng An Triết Hàn, cậu nên nhớ là không có lần sau." Nam Cung Âu Thần hừ lạnh một tiếng, ban đầu anh cũng không có ý định xử phạt An Triết Hàn, dù sao hiện giờ cậu ta cũng không còn là người của Nam Cung gia. Nhưng thấy Mẫn Nguyệt bao che cho cậu ta như vậy anh vẫn thấy rất bất mãn, trong lòng vô cùng khó chịu.
An Triết Hàn thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: "Cám ơn lão đại!"
Nam Cung Âu Thần nhìn mọi người xung quanh, trầm thấp nói: "Hôm nay các người đã nghe được những gì?" Trong lời nói của anh lộ ra ý uy hiếp nồng đậm. Tất cả thuộc hạ của Nam Cung gia thoáng run lên, bọn họ biết lão đại muốn giấu kín chuyện hôm nay. Vì thế cả đám người đều đồng loạt nói: "Lão đại, chúng tôi không nghe thấy gì cả!"
Mẫn Nguyệt hài lòng nhìn bọn họ, sau đó khẽ liếc qua những sát thủ trong tổ chức J. Những người này cũng đồng loạt hô: "Thủ lĩnh, chúng tôi cũng không nghe thấy gì!"
Mẫn Nguyệt gật đầu, Nam Cung Âu Thần chỉ nói một câu: "Rất tốt!"