Đêm mưa.
Tiếng mưa rơi dồn dập trên mái kính của quán cà phê nhỏ ven đường, hòa cùng ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn gỗ, khiến không gian vừa ấm cúng vừa thấm đượm một nỗi cô đơn khó tả. Minh Hoàng ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, trước mặt là tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Ánh mắt anh dõi theo từng vệt mưa chảy dài xuống lớp kính trong suốt, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất trong dòng thời gian.
Anh đã ba mươi hai tuổi – một kiến trúc sư thành công, được đồng nghiệp kính trọng, khách hàng ngưỡng mộ. Người ta thường nhìn thấy ở Minh Hoàng một dáng vẻ điềm đạm, chắc chắn và có phần lạnh lùng. Nhưng hiếm ai biết rằng, sau bề ngoài tưởng chừng kiên định ấy, lại là một trái tim chưa bao giờ thôi rung động vì một ký ức xa xôi – ký ức về mối tình đầu năm mười tám tuổi.
Có những đêm như thế này, khi tiếng mưa gõ nhịp trên ô cửa, anh lại nhớ đến Khánh An.
Cái tên ấy vừa đẹp vừa dịu dàng, như chính con người cô năm nào. An – cô gái lớp dưới, nhỏ nhắn, mái tóc dài luôn buộc gọn phía sau, đôi mắt sáng nhưng phảng phất sự trầm tư ít ai để ý. Lần đầu tiên Hoàng gặp An là một buổi chiều trong thư viện trường. Anh chỉ định ghé tìm tài liệu ôn thi, nhưng vô tình trông thấy một cô bé loay hoay với chồng sách cao quá đầu. Cảnh tượng ấy đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí anh: đôi tay nhỏ bé run rẩy vì sức nặng, rồi cuốn sách rơi xuống, lăn dài trên nền gạch. Anh đã bước đến, nhặt lên, và bắt gặp ánh mắt cô – trong veo, ngập ngừng, xen lẫn chút ngượng ngập.
Đêm nay, ký ức ấy lại hiện về rõ mồn một.
Hoàng nhấp một ngụm cà phê, đắng nghét. Anh mỉm cười nhạt, nhận ra vị đắng ấy chẳng thể nào sánh với nỗi đắng cay của ngày chia xa năm mười tám. Hình ảnh cuối cùng của An trong trí nhớ anh là khoảnh khắc cô đứng ở sân ga, nước mắt hòa lẫn cơn mưa tầm tã, ánh mắt day dứt nhưng kiên quyết. Anh đã chạy theo, gào gọi trong tiếng còi tàu kéo dài vô tận, nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống vĩnh viễn.
Người ta nói thời gian có thể chữa lành tất cả. Nhưng suốt mười mấy năm qua, Hoàng chưa bao giờ thực sự quên được. Anh đã thử mở lòng, thử yêu, thử bước tiếp, nhưng mỗi lần đứng trước một người con gái khác, anh đều nhận ra trong trái tim mình đã có một chỗ không thể thay thế. Một nơi thuộc về Khánh An – mối tình đầu dang dở, non nớt nhưng đủ sâu để in hằn suốt đời.
Ánh mắt Hoàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Con phố vắng người, những hạt mưa hắt ánh đèn đường thành chuỗi sáng lấp lánh như dải ngân hà. Tự dưng anh bật cười khẽ, một nụ cười vừa ấm áp vừa khổ sở. Anh nhớ giọng nói trong trẻo của An khi lần đầu ngập ngừng hỏi:
“Anh có tin vào định mệnh không?”
Ngày ấy, Hoàng chỉ cười, cho rằng định mệnh chỉ là chuyện viển vông. Nhưng giờ đây, ngồi giữa đêm mưa, anh mới thấm thía: định mệnh thật sự tồn tại. Nó tồn tại trong việc hai con người xa lạ gặp gỡ, yêu nhau, rồi mất nhau, để lại một vết thương vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa.
Chiếc đồng hồ cổ trên tường điểm mười một giờ. Quán cà phê vắng bóng dần, chỉ còn vài vị khách cuối cùng. Hoàng vẫn chưa đứng dậy. Anh cần cái yên lặng trong tiếng mưa để nhớ, để hoài niệm, và cũng để tự nhắc nhở mình rằng: anh từng có một mối tình đầu, và nó sẽ mãi mãi ở đó, bất chấp thời gian cuốn trôi mọi thứ khác.
Trong sâu thẳm, Hoàng không hề biết rằng, chỉ ít ngày nữa thôi, định mệnh sẽ một lần nữa gõ cửa. Người con gái năm xưa – Khánh An – sẽ trở lại, không phải trong ký ức, mà bằng xương bằng thịt, bằng ánh mắt và nụ cười từng khiến trái tim anh rung động. Và lần tái ngộ ấy, liệu có phải để hàn gắn, hay chỉ để thêm một lần thử thách trái tim đã quá nhiều tổn thương?
Hoàng ngả lưng ra ghế, khẽ nhắm mắt. Tiếng mưa vẫn rơi, nhịp nhàng như nhịp tim anh, lặng lẽ, kiên nhẫn, chờ đợi một điều gì đó…
Một điều có tên là Khánh An.