mãi mãi là mối tình đầu

Chương 5: Lời tỏ tình vụng dại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè dần bước vào những ngày oi ả nhất. Sân trường rợp bóng phượng, tiếng ve ngân vang như một bản nhạc quen thuộc của tuổi học trò. Đối với Minh Hoàng, mỗi ngày trôi qua đều trở nên đặc biệt hơn bởi có Khánh An bên cạnh. Nhưng chính sự thân thiết ấy cũng khiến trái tim anh ngày một khó giữ bình tĩnh.

Hoàng nhận ra mình không thể chỉ dừng lại ở những ánh mắt, những lần chạm tay ngượng ngùng nữa. Anh muốn nói ra điều đang giấu trong tim – dù chỉ một lần.

Buổi chiều hôm ấy, sau giờ học, Hoàng lấy hết can đảm gọi An lại:

— Khánh An, em… có rảnh chút không?

An hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Cả hai cùng bước ra sân sau trường – nơi có cây phượng già đứng trầm mặc, nơi họ từng cùng học nhóm, từng cười nói bên nhau. Trời đang nhạt nắng, gió thổi nhẹ làm tà áo An bay khẽ.

Hoàng đứng đối diện, bàn tay siết chặt như muốn gom hết dũng khí. Trái tim anh đập mạnh, đến mức tưởng như An có thể nghe thấy.

— Anh… muốn nói với em một chuyện.

An chớp mắt, ngước nhìn anh, trong ánh mắt xen lẫn tò mò và hồi hộp.

Hoàng hít sâu, rồi nói một mạch:

— Anh thích em. Thích từ lâu rồi. Anh không biết sau này sẽ thế nào, nhưng… hiện tại, anh chỉ muốn được ở bên em, cùng em chia sẻ mọi thứ.

Không gian bỗng lặng đi. Chỉ còn tiếng ve ngân rộn rã và những cánh phượng rơi lả tả xuống sân. Khánh An khẽ cúi mặt, đôi má đỏ hồng như được nhuộm bởi ánh chiều tà.

— Anh… — Giọng cô nhỏ đến mức như chỉ có gió nghe thấy. — Sao lại nói bất ngờ thế này…

Hoàng lúng túng, tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Anh sợ cô từ chối, sợ đánh mất cả tình bạn mong manh vừa gây dựng. Nhưng rồi, khi An ngẩng lên, đôi mắt sáng trong ấy không hề có sự xa lánh. Thay vào đó là chút bối rối, chút ngại ngùng, nhưng cũng ẩn chứa niềm vui thầm kín.

Cô không trả lời trực tiếp. Chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:

— Em về trước đây… mai còn buổi học nhóm.

Nói xong, An bước đi, để lại Hoàng ngẩn ngơ dưới gốc phượng. Nhưng chính trong nụ cười ấy, anh đã hiểu: cô đã ngầm chấp nhận tình cảm của mình.

Buổi chiều hôm đó, bầu trời trong xanh hơn, nắng dịu hơn, và trái tim Minh Hoàng cũng tràn ngập niềm hạnh phúc. Lời tỏ tình vụng dại của tuổi mười tám đã được hồi đáp bằng một sự đồng ý không thành lời – ngây ngô, trong sáng, nhưng đủ để khởi đầu cho một tình yêu rực rỡ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×