Lan bước ra khỏi nhà, để lại Minh ngồi lặng lẽ trong phòng bếp. Đêm đã buông xuống, bầu trời đen đặc, chỉ còn lại những ánh đèn vàng hắt lên từ những cửa sổ trong khu phố. Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không rõ sẽ làm gì sau khi rời khỏi ngôi nhà này. Mọi thứ dường như bỗng nhiên trở nên quá lớn, quá lạ lẫm.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được một làn gió mới? Đã bao lâu rồi cô không nghĩ đến những ước mơ cá nhân, những điều mà mình từng yêu thích trước khi bị cuốn vào cuộc sống của một người vợ, người mẹ? Những câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, khiến từng bước đi của Lan trở nên nặng nề, như thể cô đang mang trên vai một gánh nặng vô hình.
Cô dừng lại trước một quán cà phê vỉa hè, nơi ánh đèn ấm áp chiếu ra từ cửa sổ, như một lời mời gọi. Lan bước vào trong, tìm một góc khuất, nơi có thể ngồi yên lặng một mình. Quán khá vắng vẻ vào giờ này, chỉ có một vài người khách ngồi lặng lẽ đọc sách hoặc trò chuyện nhỏ to. Lan gọi một cốc cà phê đen, nhẹ nhàng đặt túi xách xuống cạnh ghế.
Cô ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá rơi khẽ bay trong gió. Cảm giác cô đơn ập đến, nhưng lần này, nó không còn khiến cô sợ hãi như trước. Lan tự hỏi liệu có phải mình đã chấp nhận được sự thật về hôn nhân tan vỡ hay chưa. Nhưng không phải bây giờ, không phải ngay lúc này. Cô không muốn nghĩ về điều đó nữa.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, và một người đàn ông bước vào quán. Anh ta có vẻ vội vã, nhưng khi ánh mắt tình cờ gặp Lan, anh dừng lại, như thể nhận ra điều gì đó quen thuộc. Lan ngẩng lên nhìn, nhưng không nhận ra anh ta. Người đàn ông này, với mái tóc đen và bộ vest lịch lãm, có vẻ như là một người hoàn toàn lạ lẫm.
Anh ta bước lại gần, chậm rãi ngồi xuống bàn đối diện Lan, không hỏi han hay chào hỏi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cô không còn cười nữa, sao vậy?"
Lan nhìn anh, lặng lẽ. Câu hỏi ấy khiến trái tim cô thoáng chùn xuống. Cô không nhớ mình đã cười lần cuối cùng khi nào. Những tháng ngày qua, nỗi đau và mệt mỏi đã chiếm lấy tâm trí cô, đến nỗi, nụ cười chỉ còn là một ký ức xa xôi. Nhưng người đàn ông này, dù là ai, dường như hiểu rõ hơn về cảm xúc của cô hơn chính cô.
"Có lẽ tôi đang cố tìm lại chính mình," Lan đáp, giọng khẽ khàng. "Nhưng không dễ dàng như tôi nghĩ."
Anh ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không đầy tự tin như những người thường có. "Tôi nghĩ đôi khi, để tìm lại bản thân, chúng ta phải chấp nhận những thứ đã mất."
Lan ngồi im, không nói gì. Đôi mắt cô nhìn xa xăm, dường như đang tìm kiếm một lối thoát giữa đêm tối, một sự thay đổi nào đó mà cô có thể nắm bắt. Nhưng, liệu đây có phải là sự thay đổi mà cô đã chờ đợi?