Sáng hôm sau, Lan thức dậy với cảm giác mệt mỏi, nhưng cũng có điều gì đó trong lòng như đã bắt đầu thay đổi. Cô không còn thức dậy với nỗi buồn sâu thẳm như những ngày trước. Có lẽ là do cuộc gặp gỡ bất ngờ tối qua. Người đàn ông ấy, mặc dù chỉ nói rất ít, nhưng từng lời anh ta thốt ra lại khiến Lan không thể nào quên. Cảm giác mà anh ta mang đến cho cô không phải là sự thương hại, mà là sự hiểu biết sâu sắc. Giống như một ai đó đã nhìn thấy những vết thương mà cô che giấu bấy lâu nay.
Hôm nay, cô quyết định đi dạo một chút. Cô không có lịch trình rõ ràng, chỉ đơn giản là muốn ra ngoài, để không phải đối diện với những bức tường trong căn nhà quá quen thuộc. Lan lái xe đến một công viên gần nhà, nơi mà trước kia cô và Minh thường xuyên đến cùng nhau vào cuối tuần. Nhìn những cây cối xung quanh, cô không thể không nhớ về những khoảnh khắc tươi đẹp đó, nhưng đồng thời, cũng nhận ra rằng không phải mọi thứ đều có thể kéo dài mãi mãi.
Cô dừng lại trước một chiếc ghế đá, ngồi xuống và thở dài. Bầu không khí trong lành của công viên khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể không gian này đang cho phép cô thư giãn, nghỉ ngơi một chút. Lan nhìn những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh, nghe tiếng cười trong trẻo vang lên. Tự nhiên, cô nghĩ đến những gì cô đã mất. Nhưng rồi, sự chua xót lại không còn hiện hữu mạnh mẽ như trước. Cô biết, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn, nhưng có lẽ, cô đã đến lúc để tìm một con đường khác, dù không rõ ràng.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Lan reo lên. Cô nhìn vào màn hình và thấy một số lạ. Một phần trong cô muốn từ chối cuộc gọi, nhưng rồi lại cảm thấy tò mò. Cô bắt máy.
“Xin chào, tôi là Hùng,” giọng nói trong điện thoại vang lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Tối qua chúng ta đã gặp nhau ở quán cà phê, tôi là người ngồi cùng cô.”
Lan thoáng ngạc nhiên. Cô không ngờ người đàn ông đó lại gọi cho mình. Nhưng dù sao, cũng không phải là một điều gì đó quá kỳ lạ. Cô đã thấy anh ta khá nghiêm túc trong cách nói chuyện tối qua.
“À… Chào anh,” Lan đáp, giọng có phần ngập ngừng. “Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra tôi nghĩ chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa,” Hùng tiếp lời. “Chỉ là để nói chuyện thêm, nếu cô không phiền.”
Lan im lặng một chút, cảm giác bối rối trỗi dậy. Nhưng rồi cô cũng nhẹ nhàng đáp: “Được thôi, tôi không có vấn đề gì.”
Sau khi cúp máy, Lan có một cảm giác kỳ lạ. Tại sao lại là anh ta? Tại sao cô lại đồng ý gặp lại một người mà chỉ mới lần đầu gặp mặt? Nhưng, có lẽ chính vì sự khác biệt, sự lạ lẫm ấy lại làm cô cảm thấy mình có thể thử một lần nữa, tìm kiếm một điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống.
Đêm đó, Lan gặp Hùng tại một quán cà phê khác. Anh ta vẫn giữ phong thái lịch sự và nhẹ nhàng, không có gì vội vã hay áp lực. Họ ngồi đối diện nhau, lần này là trong một không gian yên tĩnh hơn, ánh sáng mờ ảo tạo nên một bầu không khí trầm lắng.
“Tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì,” Lan thừa nhận khi cuộc trò chuyện đã bắt đầu dần trôi qua những câu hỏi xã giao. “Chỉ là đôi khi cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều.”
“Đó là điều mà ai cũng cảm thấy khi đứng trước sự thay đổi,” Hùng đáp, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào cô. “Nhưng, để thay đổi, đôi khi chúng ta phải buông bỏ những điều cũ, dù nó có khó đến đâu.”
Lan im lặng, suy nghĩ về những lời anh ta vừa nói. Có lẽ, cô đã quá bám víu vào quá khứ, vào những điều không thể thay đổi. Nhưng làm sao để buông bỏ? Làm sao để quên đi những ký ức gắn liền với hạnh phúc, dù bây giờ nó đã trở thành những vết thương trong tâm hồn?
“Có lẽ tôi cần thời gian,” Lan mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Hùng gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười đầy hiểu biết. Và trong khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy như có một sự kết nối nào đó giữa họ, dù chỉ mới bắt đầu, nhưng là một sự kết nối không lời mà cô không thể phủ nhận.