mảnh ghép tan vỡ

Chương 5: Dấu Vết Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm sau, Lan thức dậy sớm hơn thường lệ. Cảm giác lạ lẫm, như thể có một làn gió mới thổi qua cuộc sống của cô. Buổi sáng hôm đó, không có những suy nghĩ mông lung về những vết thương trong hôn nhân tan vỡ, cũng không có sự đau đớn vì những ký ức xưa cũ. Thay vào đó, Lan cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đang đứng trước một ngưỡng cửa mới, và đây là cơ hội để cô nhìn thấy cuộc sống từ một góc độ khác.

Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mặc dù cô đã quyết định mở lòng, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai vẫn không thể nào xóa đi. Liệu cô có đủ mạnh mẽ để bước tiếp mà không bị vướng vào những vết thương cũ? Liệu mình có đủ khả năng để yêu lại từ đầu, khi mà chính bản thân vẫn còn hoài nghi về khả năng yêu thương?

Cô quyết định gặp Hùng vào chiều nay như đã hứa. Từ ngày gặp anh, Lan cảm thấy có một sự kết nối lạ kỳ, nhưng cô vẫn không thể hiểu rõ được cảm giác của mình. Hùng không phải là người cô tìm kiếm lâu nay, nhưng có lẽ, anh là một phần của con đường mà cô phải đi qua để tìm lại chính mình.

Khi đến quán cà phê mà hai người đã gặp lần trước, Lan nhìn thấy Hùng đang ngồi ở góc quen thuộc. Anh không vội vàng, cũng không có vẻ gì là chờ đợi gấp gáp. Mái tóc của anh được chải gọn gàng, nhưng ánh mắt của anh lại có gì đó lấp lánh, như thể anh đang mang trong mình một điều gì đó quan trọng mà chưa muốn chia sẻ ngay.

“Chào anh,” Lan cất tiếng khi bước tới bàn.

Hùng đứng dậy, mỉm cười, và chỉ nhẹ nhàng mời cô ngồi xuống. Không có những lời chào hỏi rườm rà, chỉ là một sự im lặng thoải mái, như thể họ đã hiểu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ.

“Cảm ơn vì đã đến,” Hùng bắt đầu, giọng anh trầm và sâu. “Tôi biết rằng việc gặp nhau lần này không dễ dàng đối với cô, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện một cách thẳng thắn.”

Lan nhìn anh, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy tò mò. “Anh muốn nói gì?”

Hùng thở dài một hơi, như đang cân nhắc trước khi mở lời. “Lan, tôi không phải là người đến để thay thế những gì đã mất trong cuộc sống của cô. Tôi không muốn làm cho cô cảm thấy bị áp lực hay đẩy cô vào một mối quan hệ mà cô chưa sẵn sàng. Nhưng tôi muốn cô biết rằng, đôi khi, một cuộc gặp gỡ tình cờ lại có thể thay đổi cả một cuộc đời.”

Lan lặng yên nghe, không nói gì. Những lời anh nói tuy đơn giản, nhưng lại đầy chân thành. Cô bắt đầu cảm nhận rằng Hùng không giống những người đàn ông cô từng gặp trước đây. Anh không yêu cầu cô phải thay đổi, không ép buộc cô phải quay lại với tình yêu hay sự cảm thông. Anh chỉ muốn là người lắng nghe và chia sẻ.

“Anh không phải là người tôi tìm kiếm, nhưng tôi cảm ơn anh vì sự kiên nhẫn và thấu hiểu,” Lan nói, ánh mắt cô không giấu được chút cảm xúc. “Tôi cần thời gian, Hùng. Tôi không thể bước ngay vào một mối quan hệ mới khi mà lòng mình vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.”

Hùng gật đầu, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự thấu hiểu. “Tôi không vội, Lan. Tôi chỉ muốn cô biết rằng, khi cô sẵn sàng, tôi sẽ luôn ở đây.”

Sau cuộc gặp, Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Những lo lắng trong lòng cô dần tan biến, và thay vào đó là một niềm tin mới. Niềm tin rằng cô có thể bắt đầu lại từ đầu, rằng cô có thể bước đi mà không cần phải lo sợ về quá khứ.

Nhưng khi Lan về nhà, cô lại cảm thấy một nỗi buồn lạ lẫm. Cô nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên tay mình, mặc dù đã tháo nó ra từ lâu, nhưng có những dấu vết vẫn không thể nào xóa đi. Mỗi khi nhìn vào chiếc nhẫn, cô nhớ lại những ký ức về Minh, những lần cười đùa, những lần thề non hẹn biển. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại những mảnh vỡ không thể nối lại.

Lan đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh của chính mình. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối của ngày xưa, nhưng cũng không hoàn toàn là một người mới. Cô biết mình đang đi trên con đường tìm lại chính mình, nhưng mỗi bước đi đều không hề dễ dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.