Ngày hôm sau, Lan cảm thấy mình như một người hoàn toàn khác. Không phải là một người phụ nữ đang gồng mình lên để tiếp tục sống trong một mối quan hệ đã cạn kiệt, mà là một người phụ nữ đang đứng trên ngưỡng cửa của sự thay đổi, dù chưa biết bước đi tiếp theo sẽ dẫn cô đến đâu. Cảm giác này không phải dễ dàng có được, nhưng dường như, cuộc gặp gỡ với Hùng tối qua đã đánh thức trong lòng cô một thứ cảm xúc lạ lẫm.
Tối hôm đó, Lan quyết định về thăm bố mẹ. Ngôi nhà của họ không quá xa, chỉ cách trung tâm thành phố một quãng ngắn, nhưng cô không về thăm họ thường xuyên. Cô cảm thấy mình đã quá mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất những người thân yêu xung quanh. Bố mẹ cô đã lớn tuổi, và cô biết rằng họ luôn mong có cô bên cạnh, dù đôi khi những cuộc trò chuyện trở nên ngắn ngủi và ít ỏi hơn.
Nhà bố mẹ Lan vẫn như cũ, một ngôi nhà nhỏ, ấm cúng, với khu vườn xanh mướt, nơi bà mẹ thường xuyên chăm sóc những chậu hoa nhỏ. Mẹ cô đón cô với một nụ cười tươi sáng, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống của cô. Cô biết mẹ vẫn chưa thật sự hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng không sao, cô không muốn làm mẹ lo lắng. Dù vậy, khi ngồi lại với mẹ, Lan không thể giấu được những nỗi niềm trong lòng.
“Con ổn không, Lan?” Mẹ cô hỏi, ngồi xuống cạnh cô, đôi tay nhẹ nhàng xoa xoa lên tay con gái. “Mẹ thấy con dạo này ít cười, ít nói. Có phải chuyện gì đang xảy ra không?”
Lan hơi chùn lại, nhưng rồi cô cũng quyết định thẳng thắn. “Con… con không ổn lắm, mẹ à. Hôn nhân của con… không còn như trước nữa.”
Mẹ cô im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. “Mẹ biết, mẹ cảm nhận được điều đó lâu rồi. Nhưng có lẽ con vẫn chưa thật sự chấp nhận sự thay đổi ấy, đúng không?”
Lan ngẩng lên nhìn mẹ, đôi mắt chợt ướt ngấn. “Con không biết nữa, mẹ. Con cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã rẽ, không biết tiếp tục hay buông bỏ.”
Mẹ cô nắm lấy tay Lan, đôi mắt bà ánh lên sự đồng cảm. “Con đã sống với Minh suốt bao nhiêu năm rồi, phải không? Nhưng đừng để quá khứ níu giữ con mãi. Con xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc, dù đó là một cuộc sống mới.”
Lan gật đầu, cảm thấy sự nhẹ nhõm trong lòng. Những lời mẹ nói tuy đơn giản, nhưng lại như một luồng gió mát, xua tan những ám ảnh trong cô. Hôn nhân của cô không phải là tất cả, và dù nó là một phần lớn trong cuộc đời cô, nhưng không phải là tất cả những gì cô có thể có.
Sau khi ăn tối cùng bố mẹ, Lan quyết định đi dạo một chút quanh khu vườn. Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc và ánh trăng mờ mờ chiếu xuống khu vườn hoa. Cô không biết mình đang tìm kiếm gì, nhưng cô cảm thấy cần phải đi, phải tìm một lối thoát nào đó, dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ. Và rồi, khi cô đi qua một góc vườn, ánh mắt của cô bất chợt dừng lại ở một cây hoa hồng đã nở rộ, những cánh hoa tươi thắm như những niềm hy vọng đang dâng lên trong lòng.
Cô đứng lặng nhìn cây hoa, cảm nhận sự sống, sự mới mẻ mà nó mang lại. Lan nhận ra rằng, dù cho mọi thứ có đổ vỡ, dù cho cô có cảm thấy mình đang lạc lõng, thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Và một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy được ánh sáng dẫn lối, giống như những đóa hoa kia đang nở rộ.
Khi trở về nhà, Lan lại nhận được một cuộc gọi từ Hùng. Lần này, giọng anh ta không còn nhẹ nhàng như hôm trước, mà có vẻ như anh đang muốn chia sẻ điều gì đó quan trọng.
“Lan, tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau lần nữa,” Hùng nói, giọng anh đầy sự kiên quyết. “Có một vài chuyện tôi muốn nói, và tôi cảm thấy chúng ta nên trao đổi thẳng thắn.”
Lan ngồi xuống ghế, cảm giác mơ hồ lại dâng lên. Nhưng cô biết rằng, đây có thể là một bước đi mới trong hành trình của mình.
“Được,” cô đáp, giọng bình tĩnh. “Chúng ta sẽ gặp nhau.”