mật mã máu

Chương 1: Vụ Án Trong Công Viên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya ở thành phố Minh Hải luôn mang một vẻ đẹp lạnh lẽo khó tả. Những cơn gió từ phía biển thổi vào mang theo mùi muối và hơi ẩm, hòa lẫn cùng ánh đèn đường vàng vọt soi xuống những vệt bóng dài trên vỉa hè. Tiếng xe cộ thưa dần, thay vào đó là sự im lặng như thể cả thành phố đang nín thở. Nhưng chính trong khoảng lặng ấy, bóng tối lại nuốt chửng những bí mật kinh hoàng nhất.

Khoảng gần ba giờ sáng, một đôi tình nhân đi dạo qua công viên trung tâm thì phát hiện một cảnh tượng khiến họ hét toáng lên. Dưới tán cây sồi già, nơi vốn là chỗ nghỉ chân yên tĩnh, nằm sõng soài một cái xác. Máu đã khô quánh thành vệt dài trên bãi cỏ, đôi mắt nạn nhân mở trừng trừng, gương mặt tái mét như bị thứ gì đó hút cạn sự sống. Kinh hoàng hơn cả, trên tường gạch ngay phía sau ghế đá, có một ký hiệu lạ được vẽ bằng máu: một vòng tròn với vết cắt chia đôi, trông như một biểu tượng ám chỉ nghi thức tà đạo nào đó.

Chỉ vài phút sau, còi xe cảnh sát hú lên inh ỏi. Hàng rào phong tỏa lập tức được dựng lên, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy xuyên qua màn sương mỏng. Người dân quanh đó bị đánh thức, bu kín bên ngoài, xì xào bàn tán. Tất cả đều hoang mang: ai có thể gây ra một tội ác tàn độc như thế?

Trong dòng người hiếu kỳ, một bóng dáng cao lớn tiến lại gần hiện trường. Người đó mặc áo khoác dài màu đen, đôi giày da bước lặng lẽ trên nền đất ẩm. Ánh mắt anh sắc lạnh, vừa mệt mỏi vừa căng thẳng. Đó chính là thám tử Trần Khải – người từng nổi tiếng với khả năng phá án như có giác quan thứ sáu. Nhưng đôi mắt anh tối sẫm, không chỉ vì những vụ án kinh hoàng anh từng chứng kiến, mà còn vì những cơn ác mộng chưa bao giờ buông tha.

“Lại thêm một vụ nữa…” – Khải lẩm bẩm, giọng khàn khàn. Anh cúi xuống quan sát thi thể, đeo găng tay, đưa mắt nhìn khắp hiện trường.

Nạn nhân là nam giới, khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề như một nhân viên công sở. Trên cổ có vết cắt sâu đến tận xương, máu đông lại thành từng mảng. Không có dấu hiệu giằng co, chứng tỏ hắn bị tấn công bất ngờ. Trong túi áo có ví, thẻ căn cước – nghĩa là hung thủ không giết người vì cướp của.

“Biểu tượng này…” – Khải nhìn chằm chằm vào hình tròn bằng máu. Trong đầu anh bỗng hiện về một ký ức mơ hồ, rất xa xôi. Dường như anh đã từng thấy nó, trong một hồ sơ cũ, hay trong những giấc mơ kỳ lạ mà anh không lý giải được.

Đội pháp y nhanh chóng có mặt. Một nữ đồng nghiệp, Lan, bước tới, cầm sổ ghi chép:

– Nạn nhân tên Nguyễn Văn Huy, 34 tuổi, nhân viên công ty xuất nhập khẩu. Giờ tử vong khoảng nửa đêm. Không có dấu hiệu bị cướp, nhưng… anh thấy ký hiệu kia chứ?

Khải gật đầu, ánh mắt xa xăm. Lan khẽ rùng mình, hạ giọng:

– Người dân quanh đây nói 10 năm trước cũng từng có một vụ án tương tự. Hung thủ để lại biểu tượng máu y hệt thế này. Nhưng hồ sơ vụ án đó… đã bị niêm phong.

Nghe đến đây, tim Khải đập mạnh. Anh nhớ mang máng về vụ “Án Máu Nửa Đêm” – một vụ thảm sát bí ẩn 10 năm trước. Nhiều nạn nhân bị giết dã man, hiện trường đều có ký hiệu kỳ lạ, nhưng thủ phạm không bao giờ bị bắt. Vụ án bị xếp xó, dần biến thành chuyện thì thầm trong dân gian, rằng thành phố này bị một “bóng ma sát nhân” ám.

Khải ngồi xổm, cúi sát xuống cỏ. Anh ngửi thấy mùi tanh nồng của máu, xen lẫn mùi ẩm mốc đất đêm. Ký hiệu bằng máu được vẽ rất chính xác, đường nét tròn đều, không hề run rẩy – chứng tỏ hung thủ cực kỳ bình tĩnh khi hành động. Thậm chí có thể nói hắn coi việc giết người là một “nghi lễ.”

Lan chụp ảnh hiện trường, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng. Từ khi làm việc với Khải, cô biết anh thường quá nhập tâm vào hiện trường, như thể bị cuốn vào tâm trí của chính kẻ sát nhân. Có lần, anh đã thốt ra chi tiết chưa ai nhắc tới, cứ như thể chính anh từng chứng kiến cảnh đó.

– Anh Khải… anh có ổn không? – Lan khẽ hỏi.

Khải giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh đứng dậy, ánh mắt nhìn xa xăm:

– Hung thủ sẽ còn ra tay nữa. Đây không phải vụ duy nhất đâu.

Lời nói ấy khiến mọi người lặng người. Nhưng trực giác của Khải chưa bao giờ sai.

Khi mặt trời bắt đầu ló rạng, Khải lái xe trở về căn hộ nhỏ của mình. Căn phòng tối tăm, tường đầy những bản đồ, ảnh chụp hiện trường, hồ sơ xếp chồng. Anh thả mình xuống ghế, mở một tập hồ sơ cũ. Trên đó, ký hiệu máu giống hệt xuất hiện.

Anh khẽ run tay. Bên dưới ký hiệu, có ghi chú bằng bút đỏ:

“Nghi phạm số 1: Trần Minh – cựu sĩ quan cảnh sát, cha ruột của Trần Khải.”

Khải ngồi bất động. Trái tim anh nặng trĩu. Mười năm trước, cha anh qua đời trong một tai nạn xe hơi bí ẩn. Từ đó, hồ sơ kia cũng biến mất khỏi hệ thống cảnh sát. Anh từng nghĩ đó chỉ là tin đồn… Nhưng giờ đây, một vụ án mới lại mở ra, gắn liền với chính cha anh.

Điện thoại bất ngờ rung lên. Số gọi đến không hiện tên. Khải bắt máy, giọng run run:

– Ai đó?

Ở đầu dây bên kia, một giọng đàn ông trầm khàn vang lên, như vọng từ vực sâu:

– Khải… cuối cùng con cũng trở lại. Máu không bao giờ biết mất. Nó chỉ chờ ngày thức tỉnh… trong chính con.

Tút… tút…

Điện thoại ngắt, để lại tiếng im lặng rợn người. Khải đứng lặng, mồ hôi rịn ra khắp thái dương. Trong gương, anh nhìn thấy khuôn mặt chính mình – nhưng trong khoảnh khắc, anh tưởng như đó là gương mặt cha, lạnh lẽo và nhuốm máu.

Ngoài kia, bình minh vừa lên, thành phố lại bắt đầu một ngày mới. Nhưng trong mắt Khải, bóng tối chưa bao giờ dứt. Và anh biết, vụ án này không chỉ là cuộc săn lùng một sát nhân – mà còn là hành trình đối diện với bóng tối trong chính bản thân mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×