Ánh sáng buổi sớm xuyên qua lớp mây dày, rải xuống Minh Hải một thứ màu xám bạc ảm đạm. Thành phố dường như vẫn chưa thức giấc sau cơn ác mộng trong đêm: vụ án ở công viên trung tâm đã lan truyền khắp các mặt báo điện tử, gây chấn động dư luận. Những tấm hình mờ nhòe về hiện trường bị tung lên mạng khiến người dân càng hoang mang.
Trần Khải lái xe đến phòng pháp y trong tâm trạng nặng nề. Anh đã không chợp mắt sau cuộc gọi bí ẩn đêm qua. Giọng nói trong điện thoại cứ vang lên trong đầu: “Máu không bao giờ biến mất. Nó chỉ chờ ngày thức tỉnh… trong chính con.” Lời nói ấy bám riết như bóng ma, khiến lòng anh dấy lên cảm giác sợ hãi xen lẫn phẫn nộ.
Cánh cửa phòng pháp y kêu cọt kẹt khi anh đẩy vào. Mùi hóa chất tẩy rửa, mùi kim loại lạnh lẽo và thoảng mùi máu khiến dạ dày anh co thắt. Lan, đồng nghiệp thân cận, đã ở đó, gương mặt tái đi vì thiếu ngủ. Cô đang đứng cạnh chiếc bàn thép lạnh, nơi thi thể Nguyễn Văn Huy nằm bất động dưới lớp vải trắng.
— Anh đến rồi à, Khải. — Lan ngẩng lên, giọng khàn. — Em vừa hoàn tất mô tả ngoài. Muốn nghe kết quả chứ?
Khải gật đầu, đôi mắt thâm quầng. Anh lặng lẽ lấy cuốn sổ tay cũ, bìa da đã sờn mép. Trong khoảnh khắc, anh nhận ra bàn tay mình run lên rất khẽ, giống như cơ thể đang phản ứng theo một nỗi sợ hãi vô thức.
Lan kéo chiếc găng tay latex, bắt đầu báo cáo:
— Vết cắt trên cổ là nguyên nhân tử vong. Hung khí sắc bén, vết chém gọn gàng. Hướng dao từ trái sang phải, lực dứt khoát. Đây là hành động của một kẻ có kỹ thuật, không phải kẻ giết người bộc phát.
Cô dừng lại, nhìn Khải:
— Điều lạ là lượng máu chảy ra ít hơn bình thường. Tim nạn nhân có vẻ đã bị tác động trước khi bị cắt cổ. Có thể là do thuốc an thần hoặc chất gây suy tuần hoàn. Em đã gửi mẫu dạ dày đi xét nghiệm, chờ kết quả.
Khải ghi chép, mày nhíu lại. Hung thủ không chỉ ra tay tàn nhẫn mà còn cực kỳ tính toán.
Lan tiếp tục:
— Dưới móng tay nạn nhân có sợi sợi tổng hợp màu đen, giống như sợi từ găng tay chuyên dụng hoặc áo khoác kỹ thuật. Em đã gửi sang phòng vật liệu để phân tích.
Khải gật đầu, im lặng. Càng nhiều chi tiết, sự ghê rợn càng rõ: hung thủ hành động như thể đang thực hiện một “nghi thức” được tính toán sẵn.
— Còn một thứ nữa. — Lan mở túi chứng cứ, rút ra một mảnh giấy nhỏ nhàu nát, mép dính máu khô. — Nó được tìm trong túi quần sau của nạn nhân.
Khải nhận lấy. Đó là một mẩu hóa đơn bị rách đôi. Chỉ còn mấy dòng mờ:
“...ANH SÁNG – 22:14”
Và dưới cùng là một ký hiệu nguệch ngoạc, nửa vòng tròn cắt ngang.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Khải. Hình vẽ ấy… giống hệt biểu tượng máu ở hiện trường.
— “Anh Sáng”? Có thể là tên quán ăn, quán bar, hoặc ai đó tên Sáng. — Lan phỏng đoán.
Khải không trả lời. Trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh một quán cà phê nhỏ ven sông, nơi anh từng ghé cùng cha khi còn nhỏ. Biển hiệu khi ấy cũ kỹ, có ba chữ to: “Quán Ánh Sáng.”
Trái tim anh đập loạn. Liệu có phải ngẫu nhiên? Hay hung thủ đang cố tình dẫn dắt anh?
Một ngày dài
Khải rời phòng pháp y với tâm trạng rối bời. Anh quyết định đến hiện trường lần nữa. Công viên buổi sáng vắng người, chỉ có vài nhân viên quét rác. Dấu phấn trắng còn hằn trên cỏ, nơi xác Nguyễn Văn Huy từng nằm. Trên ghế đá, vết máu đã được lau sạch, nhưng anh vẫn tưởng tượng rõ mùi tanh nồng.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn quanh. Cảnh vật bình yên, trẻ con chơi bóng xa xa, chim sẻ ríu rít trên cành. Mọi thứ trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng kinh hoàng đêm trước. Chính sự đối lập này khiến Khải thấy rợn người: sự chết chóc ẩn giấu ngay giữa nơi an toàn nhất.
Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo vài mảnh lá khô. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghe thấy tiếng gọi khẽ:
— Khải…
Anh bật dậy, nhìn quanh. Không ai cả. Chỉ có tiếng xào xạc của lá cây.
Anh thở dồn, tự trấn an: Do thiếu ngủ thôi. Đừng để tâm trí chơi xỏ mình. Nhưng sâu thẳm, anh biết không chỉ là ảo giác. Có cái gì đó, hoặc ai đó, đang thì thầm từ bóng tối trong tâm trí anh.
Manh mối mới
Chiều cùng ngày, Khải đến gặp một người bạn cũ trong ngành – Phạm Dũng, quản lý dữ liệu tại cục cảnh sát. Dũng vốn nợ anh ân tình, nên Khải tin gã có thể lén tra cứu hồ sơ.
Trong quán nhậu nhỏ, Dũng hạ giọng:
— Cậu muốn tìm lại hồ sơ “Án Máu Nửa Đêm” à?
Khải gật.
— Cậu điên rồi. Hồ sơ đó bị niêm phong từ lâu. Người ta nói kẻ tình nghi số một là chính cha cậu… — Dũng ngập ngừng. — Nhưng có lệnh cấp trên xóa dấu vết.
Khải nghiến răng, bàn tay siết ly bia đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Dũng thở dài:
— Tuy nhiên, tôi vẫn giữ một bản copy trong kho dữ liệu. Nhưng nghe tôi khuyên, đừng đào sâu. Cậu sẽ không muốn biết sự thật đâu.
— Tôi cần. — Giọng Khải lạnh như thép.
Dũng im lặng một lúc rồi khẽ gật:
— Được. Tối mai, tôi sẽ gửi. Nhưng cẩn thận. Cậu đang đi vào vết xe đổ của cha mình.
Bóng tối trở lại
Đêm đó, Khải ngồi một mình trong căn hộ. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt vào, kéo bóng anh dài ra mép tường. Anh mở máy tính, tìm kiếm “Quán Ánh Sáng.” Thông tin ít ỏi: một quán cà phê cũ, nay đã đóng cửa 5 năm. Chủ quán mất tích không rõ lý do.
Màn hình nhấp nháy. Trong khoảnh khắc, Khải thấy một tệp tin hiện lên không rõ nguồn gốc: “FOR_KHAI.” Anh mở ra. Một đoạn video bật lên: cảnh quay hiện trường công viên, nhưng từ một góc độ mà cảnh sát chưa bao giờ công bố. Người quay lén đã có mặt ở đó trước cả đội điều tra.
Trong video, có một bóng người mặc áo khoác đen, mặt che kín, đang vẽ ký hiệu máu trên tường. Điều rùng rợn là khi hắn ngẩng đầu lên, gương mặt lờ mờ dưới ánh đèn lại… chính là Trần Khải.
Anh choáng váng, tim đập loạn, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Anh gào lên:
— Không thể nào! Đó không phải mình!
Nhưng video cứ lặp đi lặp lại, khuôn mặt ấy mỗi lúc một rõ.
Điện thoại lại đổ chuông. Vẫn số lạ. Khải run run bắt máy.
— Mày thấy rồi chứ, Khải? — Giọng đàn ông trầm khàn lại vang lên. — Không ai khác cả. Mày chính là bóng tối.
Tút… tút…
Trong căn phòng tối, Khải ngồi gục, hơi thở dồn dập. Anh không biết đâu là thật, đâu là giả. Nhưng một điều chắc chắn: hung thủ không chỉ giết người. Hắn còn đang giết dần trí óc anh, khiến anh nghi ngờ chính bản thân mình.
Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi. Từng giọt gõ lộp bộp lên ô cửa kính, như tiếng nhịp tim nặng nề. Và đâu đó trong bóng đêm, Khải biết có kẻ đang theo dõi, chờ khoảnh khắc anh sụp đổ hoàn toàn.