Đêm Minh Hải chưa bao giờ yên tĩnh như lời quảng cáo trên các tấm biển du lịch. Thành phố này, khi ánh đèn neon vụt sáng, khi tiếng còi xe dần tắt, lại phơi bày những góc tối bí ẩn nhất. Đối với Trần Khải, mỗi bóng đêm đều có thể che giấu một lời nguyền, một bàn tay nhuốm máu.
Sau cuộc điện thoại kỳ lạ và đoạn video lạ lùng, Khải gần như không thể chợp mắt. Anh ngồi lì trước màn hình, replay đoạn video hàng chục lần, mong tìm ra chi tiết nào đó cho thấy đây chỉ là giả mạo. Nhưng gương mặt trong đó… ánh mắt, dáng đi, thậm chí cả cách xoay cổ tay khi cầm dao… đều quá giống anh.
Anh không thể tin. Nhưng điều khủng khiếp nhất là… một phần trong anh lại sợ rằng đó thực sự là mình.
Bước chân trong mưa
Sáng hôm sau, bầu trời nặng trĩu, mưa phùn rắc xuống mặt đường. Khải khoác áo mưa, phóng xe đến “Quán Ánh Sáng” – nơi mảnh hóa đơn kỳ lạ có thể đã nhắc tới. Quán nằm sâu trong con hẻm cũ, bảng hiệu gãy gập, chữ bong tróc chỉ còn vài nét loang lổ. Cửa quán khóa kín bằng xích rỉ sét, bên trong tối om.
Khải đưa tay chạm vào ổ khóa. Bất giác, ký ức từ tuổi thơ ùa về. Anh nhớ mang máng từng ngồi cùng cha ở chiếc bàn gần cửa sổ, uống cốc sữa nóng, nghe cha nói về “ánh sáng luôn soi rọi bóng tối”. Thế nhưng, chỉ vài tuần sau ký ức đó, cha anh chết trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại khoảng trống không thể lấp.
Cánh cửa khẽ kêu “cạch” khi Khải thử xoay. Bất ngờ, nó mở ra, như thể vừa mới được ai đó ghé qua. Một làn hơi ẩm mốc ùa ra, mang theo mùi bụi lâu năm.
Bên trong, bàn ghế phủ bụi dày. Trên quầy bar, một chiếc ly vỡ nằm chỏng chơ. Khải bước chậm, giày kêu lộp cộp trên sàn gỗ mục. Anh lia đèn pin, ánh sáng chiếu vào bức tường cuối quán. Ở đó, có một biểu tượng vẽ bằng than cháy: nửa vòng tròn với vết cắt ngang – giống hệt ký hiệu máu trong vụ án.
Tim Khải đập dồn. Anh tiến lại gần, đặt tay lên vết than. Ngón tay chạm phải thứ gì đó dính nhớp. Khi soi kỹ, anh nhận ra: đó không chỉ là than. Đó là hỗn hợp của máu khô và nhựa than.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn pin lia sang bên trái. Một bóng người đứng lặng, cách anh vài mét. Áo khoác đen, mũ trùm kín, mặt nửa sáng nửa tối. Người đó không nói gì, chỉ đứng nhìn anh.
Khải hét lên:
— Đứng lại!
Anh lao tới, nhưng bóng người vụt chạy, lẩn vào hành lang sau quán. Khải đuổi theo, tim đập dồn như trống trận. Đôi giày dẫm nát vũng nước, tiếng bước chân dội vang. Hành lang tối om, dẫn ra một ngõ nhỏ.
Nhưng khi anh lao ra ngoài, ngõ trống trơn. Chỉ có tấm áp phích rách treo lủng lẳng, lật phật trong gió mưa.
Khải đứng bất động, thở hổn hển. Trong tai anh vẫn còn vang vọng tiếng bước chân của kẻ đó. Và cảm giác kỳ lạ lấn át: dáng chạy ấy, cách xoay vai ấy… cũng giống anh. Quá giống.
Cuộc trò chuyện nặng nề
Buổi trưa, Khải gặp lại Lan trong văn phòng. Cô mang đến kết quả sơ bộ từ phòng vật liệu.
— Sợi tổng hợp dưới móng tay nạn nhân… — Lan nói, đưa tờ báo cáo. — Nó thuộc loại sợi đặc biệt dùng trong quân đội hoặc phòng thí nghiệm sinh học. Không bán tràn lan ngoài thị trường.
Khải cau mày:
— Nghĩa là hung thủ có thể là người trong ngành khoa học, y tế… hoặc quân đội.
— Đúng. — Lan gật. — Và còn một tin nữa. Em tra cứu dữ liệu của Nguyễn Văn Huy. Anh ta từng dính vào một vụ kiện cách đây bốn năm, liên quan đến công ty dược phẩm ngầm. Hồ sơ bị rút gọn bất thường.
Khải cầm tờ báo cáo, mắt dán chặt. Các mảnh ghép bắt đầu khớp: những vụ giết người này không chỉ là ngẫu nhiên. Các nạn nhân có thể đều liên quan đến một tổ chức ngầm. Nhưng hung thủ là ai? Và vì sao cứ để lại ký hiệu trùng khớp với quá khứ của cha anh?
Lan nhìn anh, do dự:
— Khải… em phải hỏi. Anh có nghĩ rằng hung thủ đang nhắm thẳng vào anh? Tại sao những ký hiệu, những chứng cứ đều dính đến quá khứ của gia đình anh?
Khải im lặng. Anh không muốn trả lời, vì chính bản thân cũng không chắc.
Hồ sơ bị chôn giấu
Buổi tối, Khải nhận được tin nhắn từ Phạm Dũng: “Đến kho dữ liệu cũ. Tôi có thứ cậu cần.”
Anh lái xe đến một tòa nhà bỏ hoang, nơi lưu trữ hồ sơ giấy cũ. Trong ánh đèn pin mờ, Dũng trao cho anh một tập tài liệu dày, bọc trong túi nylon.
— Đây là bản copy tôi giữ. Đọc xong, cậu sẽ hiểu vì sao người ta muốn chôn giấu nó.
Khải mở tập hồ sơ. Trang đầu tiên là hình chụp hiện trường vụ án 10 năm trước: một căn phòng nhuốm máu, ký hiệu vòng tròn bị cắt ngang vẽ to trên tường. Bên dưới ghi: “Án Máu Nửa Đêm – 2015.”
Ở phần nghi phạm, cái tên hiện rõ: Trần Minh – sĩ quan cảnh sát.
Khải thấy ngực mình thắt lại. Cha anh, người từng dạy anh về công lý, về việc phải đứng về phía ánh sáng… lại bị ghi là nghi phạm giết người hàng loạt.
Dũng đặt tay lên vai anh:
— Khải, cậu phải biết… vụ này chưa từng được khép lại. Chỉ có một tai nạn xe hơi, và rồi mọi bằng chứng biến mất. Nhưng nhiều người tin cha cậu không chết.
Khải giật mình:
— Ý cậu là…?
Dũng nhìn quanh, thì thầm:
— Có tin đồn ông ấy được tổ chức nào đó che giấu, đổi danh tính. Còn vụ án… bị đổ bụi.
Máu Khải sôi sục. Anh nhớ lại bóng người trong quán Ánh Sáng. Dáng đi, ánh mắt… Giây phút ấy, một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên: liệu cha anh vẫn còn sống?
Cơn ác mộng
Đêm khuya, Khải nằm vật trên ghế, hồ sơ rơi lả tả dưới sàn. Anh chìm vào giấc ngủ nặng nề. Trong mơ, anh thấy mình đứng trong một căn phòng tối, tay cầm con dao nhuốm máu. Trước mặt là Lan, ánh mắt hoảng loạn. Cô hét lên:
— Khải, sao anh lại làm thế?
Anh nhìn xuống, thấy máu nhỏ giọt từ tay mình. Sau lưng vang lên tiếng cười trầm khàn quen thuộc:
— Con giỏi lắm… máu đã chảy trong huyết quản con rồi.
Anh quay lại. Bóng người mặc áo khoác đen, mặt che kín, nhưng giọng thì giống hệt cha.
Khải gào lên, giật mình tỉnh dậy. Trán đẫm mồ hôi, tim đập như muốn nổ tung. Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, và anh có cảm giác… ai đó đang đứng dưới đường, ngước nhìn lên căn hộ của anh.
Anh tiến lại cửa sổ, vén rèm. Quả thật, dưới ánh đèn đường mờ, một bóng người mặc áo khoác đen đứng bất động. Không thấy mặt, không cử động.
Khải sững sờ. Nhưng khi anh vội vã lao xuống đường, khoảng sân trống không còn ai. Chỉ còn vũng nước hắt bóng mờ ảo.
Lời nhắn bằng máu
Sáng hôm sau, Khải đến sở cảnh sát. Trên bàn làm việc của anh có một phong bì không đề tên. Bên trong là một bức ảnh chụp anh đang đứng trong quán Ánh Sáng, đúng đêm qua. Trên mặt sau tấm ảnh có viết dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đỏ:
“Mày là bóng tối. Mày sẽ giết hết bọn chúng. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Khải run tay, tấm ảnh rơi xuống sàn. Trong đầu anh vang lên câu hỏi duy nhất: Liệu anh đang bị gài bẫy… hay chính anh thật sự là kẻ thủ ác mà mình săn đuổi?