Bầu không khí ngột ngạt
Sau cái chết đột ngột của nhân chứng, sở cảnh sát Minh Hải chìm trong một không khí nặng nề chưa từng có. Các đồng nghiệp thì thầm sau lưng Khải, ánh mắt đầy nghi kỵ. Không ai dám nói thẳng, nhưng tất cả đều nghĩ đến cùng một điều: hung thủ có thể chính là anh.
Lan tránh nhìn anh, nhưng sự lo âu hiện rõ trong ánh mắt. Cô vẫn muốn tin Khải, song chuỗi sự kiện quá trùng hợp, quá bất lợi. Khải biết điều đó. Và chính sự im lặng của Lan khiến anh đau lòng hơn bất cứ lời buộc tội nào.
Trong văn phòng, Khải ngồi trước bàn, đôi tay chống thái dương. Tâm trí anh rối tung, nhưng anh biết một điều: nếu không tự tìm ra sự thật, chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở thành tội nhân chính thức.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Muốn biết sự thật về cha mày? Vào kho lưu trữ cũ. Ngăn 3, tầng hầm. 23h tối nay.”
Khải nhìn chằm chằm màn hình. Một cạm bẫy? Rõ ràng. Nhưng đồng thời, đây có thể là cơ hội duy nhất để hiểu chuyện gì đã xảy ra với cha mình, và vì sao hung thủ cứ nhắm vào anh.
Kho lưu trữ tầng hầm
Đêm, đồng hồ chỉ gần 23h, Khải lặng lẽ rời căn hộ. Trời tối đen, không trăng sao, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt. Anh lái xe đến tòa nhà cũ kỹ, nơi lưu giữ những hồ sơ bị loại khỏi hệ thống số hóa.
Tầng hầm tĩnh mịch. Hàng kệ kim loại xếp thành dãy dài, bụi phủ dày. Khải bật đèn pin, ánh sáng hẹp quét qua những hộp hồ sơ xếp chồng. Không khí ẩm mốc, ngột ngạt như chôn giấu hàng ngàn bí mật mục ruỗng.
Anh lần theo chỉ dẫn, tìm đến “Ngăn 3.” Trên đó dán nhãn mờ: “Án đặc biệt – 2010–2015.” Tim Khải đập mạnh. Anh kéo hộp hồ sơ xuống. Bên trong, từng tập giấy cũ kỹ buộc dây thừng.
Tập đầu tiên ghi: “Án Máu Nửa Đêm – 2015.”
Anh run tay mở ra. Trang giấy đầu là hình ảnh hiện trường: một căn nhà ngập máu, ký hiệu vòng tròn bị cắt ngang vẽ lớn trên tường. Phía dưới là danh sách nạn nhân: năm người, đều có liên quan đến đường dây buôn ma túy xuyên biên giới.
Nhưng điều khiến anh choáng váng là trang cuối: “Nghi phạm chính: Trần Minh – sĩ quan cảnh sát, cha của Trần Khải.”
Ảnh cha anh được kẹp ngay sau. Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng. Khải nhớ rõ đó là ánh mắt từng nhìn anh thời nhỏ, mỗi khi dạy anh về nguyên tắc và công lý.
Anh nuốt khan. Trong hồ sơ có thêm vài dòng viết tay: “Chứng cứ gián tiếp, thiếu xác thực. Hồ sơ tạm đóng. Nghi phạm tử vong trong tai nạn xe hơi – chưa xác minh được tình trạng thi thể.”
Khải run rẩy. “Chưa xác minh được thi thể”? Nghĩa là cái chết của cha anh chưa từng được kiểm chứng.
Bóng tối trong kho
Bất ngờ, đèn pin nhấp nháy. Khải nghe thấy tiếng bước chân vọng từ cuối hành lang tầng hầm. Anh giật mình, quay đầu. Một bóng người mặc áo khoác đen lặng lẽ tiến lại, bước chân chậm rãi nhưng vang dội.
Khải siết chặt hồ sơ, hét:
— Mày là ai?
Không tiếng trả lời. Bóng đen dừng cách anh vài mét, rồi từ từ giơ tay. Trên ngón tay là một chiếc chìa khóa sáng loáng, thả rơi lách cách xuống sàn.
Khải lao tới, nhưng khi nhặt chìa khóa lên và ngẩng nhìn, bóng đen đã biến mất. Chỉ còn khoảng không tối đen như chưa từng có ai đứng đó.
Anh mở bàn tay. Trên chìa khóa khắc số “22.” Anh nhớ ra, trong kho lưu trữ có phòng 22 – căn phòng bị niêm phong từ nhiều năm trước.
Cánh cửa số 22
Khải tìm đến phòng 22. Ổ khóa gỉ sét, nhưng chiếc chìa khóa lạ vừa khít. Cánh cửa bật mở, mùi ẩm mốc và kim loại xộc thẳng vào mũi. Bên trong là căn phòng nhỏ, tường bê tông lạnh lẽo.
Trên bàn, có một hộp gỗ. Khải mở ra. Bên trong là những bức ảnh đen trắng: cha anh, Trần Minh, đứng cùng một nhóm người lạ, gương mặt dữ dằn. Một vài người trong ảnh… chính là nạn nhân trong vụ án năm 2015.
Bên dưới ảnh, có một cuốn sổ tay. Những trang giấy chi chít chữ viết nguệch ngoạc, mô tả chi tiết các “nghi lễ máu.” Mỗi nghi lễ là một vụ giết người, kèm theo biểu tượng vòng tròn bị cắt ngang.
Dòng cuối cùng ghi: “Máu không chết. Nó sẽ tiếp tục trong huyết quản kẻ kế thừa.”
Khải sững sờ, toàn thân lạnh toát.
Bóng đen thoáng qua
Đúng lúc ấy, đèn pin vụt tắt. Phòng tối om. Khải cảm nhận rõ có ai đó đứng ngay sau lưng. Anh quay phắt lại, nhưng chỉ thấy khoảng không trống.
Một tiếng thì thầm vang lên, sát bên tai:
— Khải… con không thể trốn mãi.
Anh bật đèn pin lại, lia khắp phòng. Không ai cả. Nhưng trên tường, một dòng chữ đỏ vừa xuất hiện, còn ướt:
“Con là ta.”
Khải run rẩy, lùi lại. Trong tay anh, cuốn sổ của cha như nặng ngàn cân. Anh hiểu rằng, hung thủ đang chơi trò mèo vờn chuột, muốn đẩy anh đến bờ vực điên loạn.
Kết thúc chương 5
Trần Khải phát hiện hồ sơ cũ về cha mình bị chôn giấu, cùng những bằng chứng rợn người về “nghi lễ máu.” Nhưng đồng thời, một bàn tay vô hình vẫn đang dắt anh đi sâu vào bóng tối. Liệu cha anh thực sự là sát nhân, hay có kẻ nào khác đang dùng danh nghĩa đó để hủy diệt anh?
Trong lòng Khải, nỗi sợ và cơn giận hòa lẫn. Anh biết rằng hành trình phía trước sẽ còn rùng rợn hơn, bởi bóng đen không chỉ ngoài kia… mà còn len lỏi trong chính bản thân anh.