mật mã máu

Chương 6: Cuộc Gọi Nặc Danh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những tiếng vọng trong đầu

Sau khi rời khỏi kho lưu trữ tầng hầm, Khải lái xe lang thang khắp thành phố. Đồng hồ chỉ hơn 2 giờ sáng, đường phố Minh Hải vắng ngắt, chỉ còn vài ngọn đèn vàng hắt ánh sáng yếu ớt. Trong lòng anh, hàng loạt câu hỏi cứ dồn dập:

Cha mình có thật sự là kẻ sát nhân? Tại sao những hồ sơ ấy bị che giấu? Ai đã để lại chìa khóa cho mình? Và tại sao tất cả đều dẫn đến mình?

Anh đập tay lên vô lăng, cố dằn sự rối loạn trong tim. Nhưng càng muốn quên, những lời thì thầm kỳ quái càng vang vọng: “Con là ta… máu sẽ kế thừa.”

Khải biết, nếu không nhanh chóng tìm được sự thật, anh sẽ phát điên.

Tiếng chuông trong đêm

Điện thoại rung. Màn hình hiển thị số lạ. Khải ngập ngừng vài giây, rồi bắt máy.

— Ai đó?

Đầu dây bên kia im lặng. Chỉ có tiếng thở khẽ, đều đều. Khải nghiến răng:

— Nói đi!

Cuối cùng, giọng đàn ông trầm khàn vang lên, như vọng từ đáy hố sâu:

— Khải… con đã thấy hồ sơ rồi, đúng không?

Toàn thân anh nổi da gà. Giọng nói ấy chính là giọng trong những lần gọi trước, nhưng đêm nay nó bình tĩnh, chậm rãi đến rợn người.

— Mày là ai? — Khải gầm lên. — Tại sao cứ lôi tao vào trò bệnh hoạn này?

— Vì con đã được chọn. — Giọng nói kéo dài. — Máu của cha con chảy trong huyết quản con. Con không thể thoát.

Khải siết chặt điện thoại:

— Cha tôi là cảnh sát! Ông ấy không thể là sát nhân!

Đầu dây kia bật cười khô khốc:

— Cảnh sát à? Con sẽ sớm hiểu thôi. Công lý chỉ là trò đùa. Cái chết mới là sự thật.

Tiếng cười dội vào màng nhĩ Khải. Trước khi anh kịp hét lên, giọng nói chốt một câu:

— Nếu muốn biết thêm, đến bến cảng cũ, kho số 7. 3 giờ sáng. Hoặc cứ tiếp tục trốn tránh, rồi con sẽ thấy nhiều người nữa chết.

Cuộc gọi ngắt. Khải nhìn đồng hồ: 2h30. Còn đúng nửa tiếng.

Kho số 7

Bến cảng Minh Hải cũ từ lâu bỏ hoang, chỉ còn vài container rỉ sét, dãy kho lạnh lụp xụp. Khải bước xuống xe, gió biển tạt vào mang theo mùi tanh nồng.

Kho số 7 tối om. Cánh cửa sắt gỉ sét hé mở. Anh rút súng, bước chậm vào.

Bên trong, ánh sáng từ ngọn đèn neon nhấp nháy, hắt bóng anh dài ngoằng trên tường. Ở giữa kho, một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó đặt chiếc điện thoại di động đang quay video trực tiếp.

Màn hình hiện cảnh Lan – đồng nghiệp của anh – bị trói chặt trên ghế, miệng bịt khăn. Cô vùng vẫy, đôi mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào camera.

Khải sững người, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Một giọng nói vang ra từ loa điện thoại:

— Khải, mày đến đúng giờ rồi. Nhìn xem, đồng nghiệp thân thiết của mày thật dễ thương. Con bé sẽ chết, trừ khi mày thừa nhận sự thật.

— Mày muốn gì?! — Khải gào lên.

— Ta muốn mày thừa nhận con người thật của mày. Mày chính là ta. Nếu không, từng người quanh mày sẽ chết.

Khải hét lớn:

— Tao sẽ tìm ra mày! Tao thề!

Tiếng cười vang vọng, rồi màn hình tối sầm.

Dấu vết máu

Khải chạy quanh kho, tìm kiếm dấu vết. Trong một góc tối, anh phát hiện vài vệt máu nhỏ dẫn ra ngoài cửa sau. Anh cúi xuống, ngửi. Máu còn tươi.

Anh đuổi theo vệt máu, ra đến bãi container. Nhưng khi đến nơi, chỉ còn một khoảng trống, gió biển rít gào. Trên vách container, ký hiệu vòng tròn bị cắt ngang hiện rõ, vẽ bằng máu mới.

Khải đứng lặng, súng run trong tay. Cơn giận dữ bùng lên, nhưng cùng lúc, một nỗi sợ sâu kín trỗi dậy: phải chăng hắn luôn đi trước một bước, dẫn dắt anh vào trò chơi chết chóc này?

Ác mộng nối dài

Khi Khải trở về nhà, trời đã sáng. Anh ném mình xuống ghế, tim vẫn đập loạn. Trong đầu chỉ còn hình ảnh Lan bị trói. Hung thủ đã chạm đến đồng đội thân thiết nhất của anh.

Anh thiếp đi trong mệt mỏi. Trong mơ, anh thấy mình đứng trong một căn phòng trắng toát. Lan ngồi trên ghế, trói chặt, cổ họng đầy máu. Anh nhìn xuống tay: con dao sáng loáng đang nhỏ giọt máu tươi.

Lan nhìn anh, đôi mắt đầy thất vọng:

— Khải… tại sao anh lại làm thế?

Anh hét lên:

— Không phải tôi!

Nhưng giọng nói kia lại vang vọng:

— Con không thể phủ nhận. Con là ta.

Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra. Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai nhợt nhạt, nhưng bóng tối trong lòng anh càng dày thêm.

Kết thúc chương 6

Một cuộc gọi nặc danh đã kéo Khải đến kho số 7 ở bến cảng cũ. Ở đó, hắn cho Khải thấy Lan đang bị giam giữ, đồng thời nhấn mạnh: “Mày chính là ta.” Dấu vết máu và biểu tượng quỷ dị lại xuất hiện, chứng minh hung thủ đang điều khiển mọi thứ như một ván cờ.

Khải rơi vào vòng xoáy hoảng loạn: bạn bè bị đe dọa, bản thân bị nghi ngờ, và quá khứ cha mình trở thành chiếc bóng phủ xuống hiện tại. Anh buộc phải tiếp tục cuộc truy đuổi, nhưng càng đi sâu, anh càng thấy mình đang đối diện chính bản ngã đen tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×