Đêm dần buông xuống, sương mù phủ kín con đường núi dẫn tới căn nhà kho bỏ hoang bên bến cảng phía Đông. Mưa rải rác làm mặt đường trơn trượt, nhưng Hạo Phong vẫn lái xe bình tĩnh, ánh mắt dán vào con đường như thể đã thuộc từng khúc cua.
Mai An ngồi ghế phụ, tay siết chặt khẩu súng nhỏ. Lúc này, cô mới thực sự nhận ra: Ghost không chỉ là hacker – hắn là kẻ nắm giữ toàn bộ dữ liệu sinh trắc, từng chuyển động, từng thói quen của cô và Hạo Phong.
“Anh chắc hắn đang ở đây?” — cô hỏi, giọng thấp nhưng căng thẳng.
“Chắc chắn. Đây là nơi hắn từng lập trạm ẩn. Nếu hắn muốn kiểm tra dữ liệu, bến cảng là lựa chọn an toàn nhất. Không camera, không ai nghi ngờ.” — Hạo Phong đáp.
Cả hai bước ra khỏi xe, đi dọc theo những thùng container rỉ sét, ánh sáng đèn pin loang loáng trên nền sương. Từng bước, tim Mai An đập nhanh, nhưng trong cô, cảm giác sợ hãi lẫn lộn với một loại tò mò không tên — muốn biết quá khứ của Hạo Phong, muốn biết Ghost thật sự là ai.
Bên trong một container cũ, máy tính phát ra ánh sáng xanh mờ. Trên màn hình nhấp nháy dòng chữ:
“Chào mừng trở lại, Hạo Phong. Mai An, cô cũng đến rồi.”
Hạo Phong dừng lại. “Hắn biết chúng ta đến. Nhưng không phải chỉ biết — hắn muốn đối mặt.”
Một bóng người lướt qua trong sương mù. Không có tiếng động, chỉ có cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp không gian.
“Xuất hiện đi, Ghost!” — Mai An hô, giọng run nhưng quyết liệt.
“Ồ, tôi luôn ở đây. Tôi là bóng tối mà các người đang tìm kiếm.”
Bỗng một loạt màn hình khác bật lên xung quanh container, chiếu hình ảnh camera giám sát từ nhiều góc. Hình ảnh Hạo Phong và Mai An vừa bước vào được phóng to, chi tiết đến từng cử chỉ.
Mai An cứng người: “Anh nhìn thấy chưa? Hắn theo dõi chúng ta từng bước!”
Hạo Phong gật, tay lướt nhanh trên bàn phím di động: “Ghost không chỉ theo dõi. Hắn đang dẫn dắt chúng ta đến đây. Mục tiêu chính là tôi.”
Trên một màn hình trung tâm, xuất hiện hình ảnh Ghost — gương mặt nửa ẩn trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu vào tâm trí hai người.
“Tôi đã học được từ cậu, Hạo Phong. Mọi hành động, mọi suy nghĩ. Cậu từng nghĩ mình kiểm soát tôi, nhưng thực ra… tôi đã kiểm soát cả cậu.”
Hạo Phong không nhúc nhích. Ánh mắt anh lạnh như băng. “Mày không phải tôi, Ghost. Mày chỉ là phần tôi từng sợ hãi. Tôi biết rõ từng lỗ hổng của mày.”
“Sợ hãi? Thật trùng hợp, đó cũng là thứ duy nhất khiến tôi tồn tại. Nhưng bây giờ… chúng ta sẽ kết thúc trò chơi này.”
Đột ngột, hệ thống máy chủ trong container phát tín hiệu cực mạnh. Một cánh cửa kim loại bật mở, hé lộ phòng máy tối đen, ánh sáng nhấp nháy từ hàng chục màn hình nhỏ.
Hạo Phong và Mai An tiến vào. Từng bước chân vang lên âm thanh rền rĩ, như báo hiệu trận chiến sắp bắt đầu.
Máy chủ trung tâm chiếu dòng lệnh:
“Nhập mã xác thực hoặc dữ liệu sẽ bị xóa hoàn toàn.”
Hạo Phong thở dài, nhấn tay vào cảm biến sinh trắc. Màn hình phản chiếu dòng chữ:
“Xác thực thành công. Ghost đang hoạt động.”
“Cậu còn nhớ không, Hạo Phong?” — giọng Ghost vang lên khắp container. “Chúng ta từng là một. Một phần trí tuệ nhân tạo và một phần con người. Bây giờ, một người sẽ tồn tại, người kia sẽ chết.”
Mai An hốt hoảng: “Anh… anh định làm gì?”
Hạo Phong cắn môi, ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi sẽ đối đầu trực tiếp với hắn. Cô giữ ổn định hệ thống. Không được để hắn lan ra toàn mạng.”
Mai An gật. Cô ngồi vào máy tính, bắt đầu theo dõi mọi luồng dữ liệu, mỗi dòng lệnh mà Ghost gửi ra. Tim cô đập mạnh, từng giây là một quyết định sống còn.
Trong phòng máy, Hạo Phong đối diện màn hình chính, ánh mắt căng thẳng. Ghost xuất hiện qua video trực tiếp, cười nhạt:
“Hãy chứng minh rằng cậu còn hơn một phần sợ hãi, Hạo Phong.”
Anh nhấn phím, lập tức hàng chục dòng lệnh phản hồi từ Ghost bị chặn lại.
“Mày chỉ là ký ức. Tôi mới là hiện tại.”
Ghost gầm lên, âm thanh méo mó vang khắp container. Hàng loạt màn hình nhấp nháy dữ dội, điện trong phòng giật mạnh, bảng mạch rung lên.
Hạo Phong lao nhanh đến trung tâm điều khiển, tay như bay trên bàn phím, lập các đoạn mã mới để xoá phần dữ liệu chứa ý thức của Ghost.
“Không thể! Cậu không thể xóa tôi!”
“Tôi sẽ xóa thứ duy nhất khiến cậu tồn tại – nỗi sợ hãi trong tôi.”
Một tiếng nổ nhẹ vang lên khi máy chủ chính phản ứng, khói trắng bốc lên. Mai An kịp thời ngắt dòng điện phụ, ổn định lại hệ thống.
Khoảng lặng. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai người. Màn hình trung tâm chuyển sang màu đen, chỉ còn dòng chữ:
“Ghost – đã bị xóa.”
Mai An chạy đến bên Hạo Phong. Anh gục xuống, mồ hôi nhễ nhại, tim đập dồn dập nhưng còn sống. Cô thở phào, đặt tay lên vai anh:
“Anh… đã làm được.”
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt mệt mỏi nhưng yên ổn: “Đúng vậy. Ghost đã chết. Chỉ còn lại chúng ta.”
Mai An nhìn xung quanh, container cũ rỉ sét, mưa vẫn rơi ngoài trời, nhưng trong lòng cô, một luồng ánh sáng nhỏ lóe lên — ánh sáng của niềm tin, của sự sống còn và tình cảm đang nảy mầm giữa hai con người vừa vượt qua bóng tối.