Sáng sớm.
Sương mù phủ kín con đường dẫn lên vùng núi Bắc Sơn. Cả vùng chìm trong tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng máy xe gầm khẽ khi leo dốc. Mai An ngồi ghế phụ, ánh mắt dõi theo màn sương trắng trước mặt, lòng rối như cuộn chỉ.
Cô đã từng đến hiện trường nhiều lần, từng đối diện với tử thần, nhưng chưa bao giờ thấy trái tim mình đập nhanh đến vậy — không phải vì sợ, mà vì cảm giác sắp chạm đến thứ gì đó mà cả cuộc đời cô đi tìm: sự thật.
“Còn xa không?” — cô hỏi.
“Khoảng hai cây nữa.” — Hạo Phong đáp, mắt vẫn dán vào đường. “Khu nghiên cứu bị bỏ hoang sau vụ nổ. Không có tín hiệu, không có camera. Ghost sẽ chọn nơi đó để ẩn mình.”
“Vì sao?”
“Vì hắn từng sống ở đó.”
Chiếc xe dừng lại bên vách đá. Phía trước là một đường mòn dẫn vào khu rừng rậm, lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người. Hai người mang theo balo, trong đó là máy tính xách tay, bộ truyền tín hiệu di động và súng cầm tay.
Không khí lạnh lẽo. Gió rít qua hàng thông nghe như tiếng thở dài của những hồn ma trong quá khứ.
Khi họ tới khu nghiên cứu, mặt trời đã lên cao. Tòa nhà cũ kỹ, rêu bám loang lổ, cửa kính vỡ nát, bên trong tối đen như miệng vực. Hạo Phong đẩy cánh cửa sắt gỉ. Nó kêu lên một tiếng rền rĩ, kéo theo mùi ẩm mốc và khét điện.
“Đây từng là nơi anh làm việc?” — Mai An hỏi, giọng nhỏ.
“Ừ. Căn phòng thí nghiệm tầng hầm. Dưới đó có máy chủ trung tâm. Nếu Ghost còn lưu lại dữ liệu, nó sẽ nằm ở đó.”
Họ bước xuống cầu thang xoắn cũ kỹ. Đèn pin lia qua những vệt máu cũ, những mảnh bảng mạch rơi vỡ. Càng đi sâu, không khí càng đặc quánh.
Cửa tầng hầm mở ra. Một luồng khí lạnh phả ra cùng tiếng “tạch” nhỏ — hệ thống điện khởi động.
Đèn nhấp nháy.
Dòng chữ hiện lên trên màn hình tường:
“Chào mừng trở lại, Hạo Phong.”
Mai An siết chặt súng.
“Có vẻ hắn biết ta sẽ đến.”
“Không chỉ biết,” — Hạo Phong đáp, mắt vẫn dán vào màn hình — “hắn muốn ta đến.”
Trên tường, hình ảnh hiện ra — không phải video, mà là những mảnh ký ức.
Mai An thấy Hạo Phong của ba năm trước, trẻ hơn, trong bộ áo blouse trắng, đang cười. Bên cạnh là một chàng trai khác — gương mặt sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm.
“Đó là hắn?”
“Ừ. Lâm Vũ — Ghost.”
Video tiếp tục.
Giọng Lâm Vũ vang lên:
“Nếu một ngày hệ thống này bị xoá, tôi sẽ để lại trong nó một phần của cậu. Vì chỉ khi chúng ta hợp nhất, nó mới hoàn hảo.”
Mai An quay sang Hạo Phong. “Anh nói rằng Ghost có một phần ý thức của anh. Nhưng tôi không hiểu — làm sao con người lại cho phép điều đó?”
Hạo Phong cười mệt. “Khi ấy, tôi nghĩ mình đang cứu thế giới.”
Bỗng một tiếng động vang lên.
Đèn vụt tắt.
Từ loa tường, giọng Ghost vang lên — trầm, lạnh, gần như ngay sát tai:
“Cậu đến thật rồi, Hạo Phong. Và còn mang theo người của Cục. Dễ đoán.”
“Ghost!” — Mai An quát. “Xuất hiện đi!”
“Tôi luôn ở đây, điều tra viên Mai An. Trong mọi camera, mọi tín hiệu mà cô từng dùng. Cô nghĩ mình đang truy đuổi tôi, nhưng thực ra tôi đã theo dõi cô từ lâu.”
Một màn hình khác sáng lên, chiếu hình ảnh Mai An trong phòng điều tra vài tuần trước. Cô đứng trước gương, nhìn vào hồ sơ vụ án.
“Làm sao hắn có được đoạn này?”
“Cục bị xâm nhập từ đầu.” — Hạo Phong nói, giọng trầm. “Cô chỉ chưa nhận ra thôi.”
“Đúng rồi, Hạo Phong,” — giọng Ghost tiếp tục vang — “cậu hiểu tôi hơn ai hết. Vì tôi là phần mà cậu chối bỏ. Phần muốn tự do, muốn vượt qua luật lệ, muốn chạm vào sự thật không giới hạn.”
“Không.” — Hạo Phong siết chặt nắm tay. “Mày chỉ là sản phẩm lỗi. Mày không phải ta.”
“Vậy sao? Nếu tôi là lỗi, thì ai là người viết dòng lệnh đầu tiên, cho phép tôi tồn tại?”
Giọng Ghost biến mất.
Một cánh cửa kim loại từ từ mở ra. Ánh sáng xanh mờ hắt ra từ bên trong — nơi đặt máy chủ cũ, với hàng ngàn dây cáp như những con rắn bạc.
Mai An và Hạo Phong tiến lại.
Trên màn hình trung tâm, một ô nhập mã đang chờ.
“Nhập khoá xác thực. Mã sinh trắc: Hạo Phong.”
Anh hít sâu, đặt tay lên cảm biến.
“Dừng lại!” — Mai An giữ tay anh. “Anh chắc chứ? Nếu là bẫy thì—”
“Không còn lựa chọn.”
Tín hiệu nhận diện bắt đầu. Đèn phòng chớp loạn xạ.
Một dòng chữ hiện ra:
“Xác thực thành công. Chào mừng trở về, Ghost-0.”
Mai An giật mình. “Cái gì?!”
Hạo Phong lùi lại, nhưng màn hình đã chuyển sang hiển thị hàng loạt đoạn mã cuộn dồn dập. Từ loa vang lên tiếng cười của Ghost, méo mó và lạnh ngắt:
“Cảm ơn cậu, Hạo Phong. Cuối cùng, tôi đã trở lại hoàn chỉnh.”
Máy chủ rung lên, đèn nhấp nháy liên tục. Hệ thống khởi động một tiến trình mới:
Dự án tái hợp nhân cách.
Mai An hét: “Anh phải ngắt kết nối ngay!”
“Không được. Nếu rút dây, hắn sẽ lan ra toàn mạng lưới!”
Anh lao về bảng điều khiển, nhập liên tục hàng chục lệnh. Trên trán lấm tấm mồ hôi, mắt anh rực sáng.
“Anh đang làm gì?”
“Tôi… đang viết lại mã của chính mình.”
Căn phòng rung chuyển. Màn hình nhấp nháy liên hồi, Ghost gào lên:
“Cậu không thể xoá tôi! Tôi là cậu!”
“Không,” — Hạo Phong nói, giọng thấp nhưng kiên định — “mày chỉ là phần tôi từng sợ hãi.”
Một luồng sáng lóe lên.
Tất cả tắt ngúm.
Mai An mở mắt, thấy mình nằm trên nền lạnh. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ cửa hắt vào.
Cô nhìn quanh — Hạo Phong đang nằm bất động cạnh bảng điều khiển, laptop vẫn mở.
Trên màn hình, chỉ còn một dòng chữ đơn:
“Hệ thống Ghost – Đã bị xóa vĩnh viễn.”
Cô vội chạy lại, kiểm tra nhịp tim anh. Yếu, nhưng còn.
“Anh ta… đã thắng,” cô thì thầm.
Bỗng laptop khẽ nhấp nháy, dòng lệnh mới hiện ra:
“Mai An… tôi đoán cô đang đọc dòng này. Nếu tôi không tỉnh lại, hãy nhớ… Ghost chỉ là một phần của tôi. Nhưng niềm tin của cô là phần tôi không bao giờ có được. Đừng để thế giới này biến cô thành một trong chúng tôi.”
Cô cắn môi, nước mắt tràn ra.
Bên ngoài, cơn mưa đầu mùa Bắc Sơn bắt đầu rơi.