Dưới ánh đèn pha lê phản chiếu lấp lánh trên bàn họp bằng gỗ óc chó đen tuyền, An Lạc cẩn thận đặt bút ký tên cuối cùng. Chữ ký của cô, mạnh mẽ và dứt khoát, nằm cạnh chữ ký được in trang trọng của đối tác – Lục Đình Thâm, Chủ tịch kiêm CEO Tập đoàn Lục Thị.
Hợp đồng thiết kế dự án khu phức hợp thương mại lớn nhất thành phố đã chính thức thuộc về Studio LA, công ty thiết kế nội thất mà An Lạc tự mình gây dựng. Đây là đỉnh cao trong sự nghiệp của cô, là bằng chứng cho tài năng và sự độc lập mà cô luôn theo đuổi.
"Chúc mừng cô An Lạc," Lục Đình Thâm khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm và từ tính vang lên.
Anh đưa tay ra, cử chỉ chuẩn mực và hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Dáng người cao ráo trong bộ vest bespoke màu xám than, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, và đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, luôn mang theo một tia sáng thông minh, sắc lạnh.
An Lạc đứng dậy, mỉm cười đáp lại bằng thái độ chuyên nghiệp không kém. Bàn tay cô đặt vừa vặn vào lòng bàn tay anh, hơi lạnh nhưng ngay lập tức bị nhiệt độ từ tay anh bao trọn.
"Cảm ơn ngài Lục. Tôi rất mong chờ sự hợp tác này."
Nhưng giây phút chạm tay đó không đơn thuần là giao tiếp xã giao. An Lạc có một cảm giác kỳ lạ, như thể bàn tay ấy không phải đang bắt tay, mà là đang kiểm tra kích thước cổ tay cô, đo đạc khoảng cách giữa hai người. Cái nắm tay kéo dài hơn một giây so với mức cần thiết, đủ để cô cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu dưới sự lịch thiệp.
"Tôi cũng mong chờ," Lục Đình Thâm nói, nhấn nhá từng chữ, ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, dừng lại rất lâu ở khóe môi, nơi cô vừa mỉm cười. "Cô đã cho tôi thấy, cô là người duy nhất phù hợp với 'tổ ấm' mà tôi muốn xây dựng."
Tổ ấm? An Lạc nhíu mày một chút. Khu phức hợp là dự án thương mại, bao gồm khách sạn sáu sao, trung tâm mua sắm và văn phòng cao cấp, không hề có mục đích ở.
"Ý ngài Lục là... tạo ra một không gian ấm cúng cho khách hàng và đối tác?" cô hỏi lại, giọng điệu thăm dò.
Lục Đình Thâm rút tay về, vẫn nụ cười hoàn mỹ ấy.
"Chính xác. Cô hiểu ý tôi rất nhanh. Đó là lý do cô vượt qua mọi đối thủ. Cô hiểu được tôi muốn gì."
Cuộc họp kết thúc. Các trợ lý, thư ký bắt đầu dọn dẹp hồ sơ. An Lạc muốn nhanh chóng rời đi, nhưng một chi tiết nhỏ đã giữ chân cô lại.
"Cô An Lạc," Lục Đình Thâm gọi.
Cô quay lại. Anh đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố, ánh chiều tà hắt lên bờ vai rộng.
"Cô vừa nói chiếc bút máy cô đang dùng là quà sinh nhật từ người bạn thân nhất của cô, phải không?"
An Lạc sửng sốt. Cô không nhớ mình đã nói điều đó. Trong suốt quá trình đàm phán kéo dài ba tháng, cô chỉ tập trung vào bản vẽ, vật liệu và ngân sách.
"À... có lẽ là trong lúc tôi lơ đãng nhắc đến?" cô cố gắng giữ bình tĩnh, lòng dấy lên cảm giác bất an. Chiếc bút máy Montblanc này là món quà từ Lương Viễn, người bạn thân và cũng là mối tình đầu không thành của cô, đã tặng từ nhiều năm trước. Nó không có giá trị gì với công việc.
"Không, cô không nói," Lục Đình Thâm quay lại, bước chậm rãi về phía cô. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp một cách nguy hiểm. "Anh đã biết từ trước. Nó là phiên bản giới hạn, và người bạn ấy... có vẻ rất đặc biệt với cô."
An Lạc cảm thấy như một sợi dây thun trong lòng đang bị kéo căng đến cực điểm. Không có ai trong Lục Thị biết mối quan hệ của cô với Lương Viễn, hay thậm chí là chiếc bút này.
"Ngài Lục, thông tin đó không liên quan đến dự án," cô lạnh lùng đáp, chuẩn bị lùi bước.
"Liên quan chứ," anh ta nhếch mép, nụ cười hơi tắt đi, lộ ra một tia sắc bén mà cô chưa từng thấy. "Nếu tôi muốn thiết kế của cô đạt đến độ hoàn hảo, tôi phải hiểu nguồn cảm hứng của cô. Và nguồn cảm hứng của cô, An Lạc, không chỉ là kiến trúc. Nó là cuộc sống, là cảm xúc cá nhân của cô."
Anh dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc bị xõa xuống má cô. Cảm giác chạm vào da thịt khiến cô rùng mình.
"Và tôi đã điều tra tất cả."
Bốn chữ cuối cùng, nói ra một cách bình thản như việc anh vừa nói “Tôi đã ăn tối rồi”.
An Lạc lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô không phải là cô gái yếu đuối, dễ bị dọa nạt. Cô đã lăn lộn đủ lâu trong giới thương trường để hiểu những trò chơi quyền lực này.
"Ngài Lục có vẻ vượt quá giới hạn đạo đức kinh doanh rồi. Nếu ngài cố gắng dùng đời tư để đe dọa tôi, tôi sẵn sàng hủy hợp đồng."
Lục Đình Thâm cười lớn. Âm thanh đó không vui vẻ, mà giống tiếng đá lạnh va vào nhau.
"Đe dọa? Không, không phải đe dọa. Là cam kết," anh tiến thêm một bước, đẩy cô dồn vào mép bàn. "Tôi cần biết đối tác của mình có bị phân tâm bởi bất cứ thứ gì ngoài tôi, ngoài Lục Thị không."
"Và sau khi điều tra, ngài thấy sao?"
"Tôi thấy," anh hạ thấp giọng, gần đến mức hơi thở nóng ấm phả vào tai cô, "cô là người độc thân, cô có một lịch sử tình cảm sạch sẽ, và cô có một cuộc sống riêng tư nhàm chán ngoài công việc. Hoàn hảo."
An Lạc siết chặt tay. Anh ta gọi cuộc sống của cô là "nhàm chán" một cách đầy tự mãn.
"Và nếu tôi không nhàm chán như ngài nghĩ thì sao?" cô thách thức.
Đôi mắt hổ phách của anh khóa chặt lấy cô.
"Thì tôi sẽ làm cho nó nhàm chán, hoặc... độc quyền."
Đúng lúc đó, thư ký của anh gõ cửa. Lục Đình Thâm lùi lại, vẻ mặt hoàn hảo lại trở về, như chưa hề có cuộc đối đầu nào xảy ra.
"Thư ký Trần, cô và nhóm của cô An Lạc đi ăn tối nay đi. Hôm nay cô An Lạc đã rất mệt mỏi rồi."
Anh quay sang An Lạc, đưa cho cô một chiếc chìa khóa nhỏ bằng kim loại mạ bạc.
"Đây là chìa khóa của căn phòng làm việc phụ tại công ty tôi. Nó được thiết kế riêng tư và cách âm. Cô sẽ cần nó để đạt hiệu suất cao nhất. Cô có thể đến bất cứ lúc nào, 24/7."
"Tôi không cần..."
"Cứ giữ đi," anh ngắt lời cô, giọng điệu không cho phép từ chối. "Đó là một phần của sự hợp tác độc quyền."
An Lạc rời khỏi Lục Thị, bước vào chiếc xe riêng của mình, cảm thấy lồng ngực mình vẫn đập nhanh một cách bất thường. Cô là một người lý trí, nhưng sự kiểm soát và sự chiếm hữu trắng trợn của Lục Đình Thâm đã chạm đến một dây thần kinh mà cô chưa từng biết đến.
Cô nhìn xuống chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. Nó không phải chìa khóa căn phòng làm việc, mà là một lời tuyên bố, một lời mời gọi bước vào cái bẫy mang tên "độc quyền" của anh ta.
Cô khởi động xe. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, cô dừng lại và theo thói quen, bật máy tính bảng lên để xem lại email công việc.
Một email mới không có tiêu đề, không có người gửi, chỉ chứa một tập tin đính kèm.
Tập tin là một đoạn video ngắn, chỉ khoảng 5 giây, được quay từ một góc camera an ninh rất cao. Trong video, cô đang đứng chờ thang máy ở sảnh căn hộ, với gương mặt mệt mỏi và một vết bầm nhỏ trên đầu gối (do cô va vào bàn sáng nay).
Điều đáng sợ không phải là video cô bị quay lén, mà là ở giây thứ 3, một dòng chữ nhỏ màu trắng tinh tế chạy ngang màn hình video:
"Anh đã dán băng cá nhân vào túi quần áo cho em rồi."
Tay An Lạc run rẩy, làm rơi máy tính bảng xuống ghế phụ.
Lục Đình Thâm không chỉ điều tra đời tư cô. Anh ta theo dõi cô, biết chính xác cô đã va vào đâu, vết thương đó ở đâu, và anh ta đã sắp xếp để có băng cá nhân trong túi cô.
Cô đưa tay vào túi áo khoác đang mặc, và đúng như dự đoán, bên trong có một chiếc túi nhỏ chứa băng cá nhân mang nhãn hiệu cô thường dùng.
Cô ngước nhìn lên kính chiếu hậu. Trong bóng đêm phản chiếu, cô nhìn thấy chính mình. Đôi mắt không sợ hãi, không run rẩy nữa. Thay vào đó, một nụ cười mỏng manh xuất hiện.
Lục Đình Thâm... Anh muốn một cuộc chơi chiếm hữu? Được thôi.
An Lạc nhặt máy tính bảng lên, xóa email và đoạn video đó. Cô không gọi cảnh sát. Cô không chạy trốn.
Cô đã quá mệt mỏi với những mối quan hệ lửng lơ. Sự chiếm hữu của Lục Đình Thâm, mặc dù đáng sợ, nhưng lại là sự chắc chắn mà cô vô tình tìm kiếm. Nó giống như một loại mật ngọt nguy hiểm, mà cô, một người mạnh mẽ và độc lập, lại thấy muốn nếm thử.
Chiếc xe lăn bánh, rẽ vào hướng ngược lại với đường về nhà.
Cô gọi điện cho thư ký: "Hủy bữa tối. Tôi có việc riêng."
Cô lái xe thẳng đến Tập đoàn Lục Thị, sử dụng chiếc chìa khóa "độc quyền" mà anh ta đã đưa.
Lục Đình Thâm có muốn nhốt cô trong lồng kính của anh ta không? Cô sẽ không chỉ bước vào. Cô sẽ bước vào, và tìm cách chiếm hữu ngược lại người đã giam cầm mình.
Bắt đầu cuộc chơi.