mật ngọt giam cầm

Chương 2: SỰ TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN Ở HẬU TRƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Lạc dùng chiếc chìa khóa mạ bạc để mở cửa căn phòng làm việc phụ tại Lục Thị. Tiếng khóa điện tử kêu tít nhẹ, cánh cửa mở ra.

Bên trong không phải là một văn phòng lạnh lẽo, mà là một không gian ấm cúng đến bất ngờ. Ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn sàn rọi lên bộ sofa da bò màu kem, một bàn làm việc nhỏ bằng kính, và một kệ sách đầy ắp các tạp chí kiến trúc và nghệ thuật mà cô yêu thích. Thậm chí, trên bàn còn có một ấm trà đang nghi ngút khói cùng hương hoa nhài thoang thoảng.

Mọi thứ đều hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức khó chịu.

Lục Đình Thâm không chỉ điều tra sở thích của tôi, anh ta còn sắp đặt cả một thế giới thu nhỏ dành cho tôi.

An Lạc đặt túi xách xuống, tiến đến bên ấm trà. Trà vẫn còn nóng, chứng tỏ nó được pha không lâu trước khi cô đến. Điều này đồng nghĩa với việc Lục Đình Thâm đã biết cô sẽ quay lại. Hoặc, ít nhất là mong muốn cô quay lại.

Cô nhấp một ngụm trà. Hương vị dễ chịu, làm dịu đi cảm giác bồn chồn trong lòng.

"Cô An Lạc, quả nhiên cô đã đến."

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa. Lục Đình Thâm không hề báo trước, anh bước vào. Thay vì bộ vest chỉnh tề buổi sáng, anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen kết hợp với quần tây, trông thoải mái hơn nhưng lại toát lên vẻ bí ẩn, nguy hiểm hơn.

Anh đóng cửa lại. Tiếng cạch nhỏ vang lên, như thể tiếng chốt cửa của một cái lồng.

"Ngài Lục có vẻ tự tin về khả năng dự đoán của mình," An Lạc nói, không hề nao núng. Cô quay lại, dựa lưng vào bàn, đặt tách trà xuống. "Hay nói đúng hơn, là sự sắp đặt của ngài?"

Lục Đình Thâm mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và dễ gần hơn buổi sáng rất nhiều. Anh tiến lại gần cô, không quá nhanh nhưng đủ để áp đặt sự hiện diện của mình.

"Là sự hiểu biết. Một nhà thiết kế nội thất giỏi phải hiểu tâm lý khách hàng. Một người cộng sự giỏi phải hiểu đối tác của mình. Và cô, An Lạc, là người ghét sự lửng lơ. Cô thà đối diện với một mối nguy hiểm rõ ràng còn hơn là sống trong sự nghi ngờ."

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào vết bầm trên đầu gối cô (vết thương đã bị chiếc váy công sở che đi một phần).

"Vết thương đó đã được dán chưa?"

An Lạc liếc nhìn xuống chân mình, rồi lại nhìn anh. Cô cảm thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự nhận biết rõ ràng về mức độ kiểm soát của anh.

"Ngài Lục, điều tra và theo dõi là hai khái niệm khác nhau," cô giữ giọng điệu lạnh lùng. "Tôi không chấp nhận bị theo dõi. Điều này vi phạm nghiêm trọng quyền riêng tư."

Lục Đình Thâm không hề phủ nhận hay bào chữa. Anh đi đến kệ sách, rút ra một cuốn album kiến trúc.

"Đây là căn nhà đầu tiên tôi tự tay thiết kế cho người mẹ đã mất của mình. Một kiến trúc sư giỏi sẽ không làm hại công trình của mình." Anh đặt cuốn album xuống, rồi đột nhiên tiến lên một bước.

An Lạc bị bao trọn giữa anh và bàn làm việc.

"Cô thấy chiếc bút máy đó đặc biệt, nhưng cô không biết rằng người bạn trai cũ đó đã từng lợi dụng cô trong một vụ đấu thầu nhỏ ba năm trước," Lục Đình Thâm hạ giọng, thì thầm như một lời thú nhận. "Tôi đã ngăn chặn điều đó xảy ra mà cô không hề biết."

Mắt An Lạc mở to. Cô nhớ rõ vụ đấu thầu đó, nó suýt khiến công ty cô phá sản. Cô đã luôn nghĩ đó là một tai nạn, một sai sót ngẫu nhiên.

"Anh... đã làm gì?"

"Không làm gì cả. Chỉ là... cung cấp thông tin kịp thời cho đối thủ của hắn," anh nhún vai, vẻ mặt vô tội. "Tôi không thể chịu được việc cô bị tổn thương vì một người đàn ông không xứng đáng. Anh ta không xứng đáng để cô giữ lại chiếc bút đó."

Giọng nói của anh đầy sự chân thật đến đáng sợ. Đây không phải là một lời đe dọa, đây là sự bảo vệ được thực hiện bằng phương pháp độc đoán nhất.

"Anh làm tất cả chỉ vì muốn tôi làm việc cho anh?" An Lạc hỏi, cảm giác khó thở.

"Không, An Lạc," Lục Đình Thâm lắc đầu nhẹ. "Tôi làm tất cả vì tôi muốn cô là của tôi. Mọi thứ thuộc về tôi đều phải hoàn hảo, và tôi không chấp nhận bất kỳ vết bẩn nào xung quanh nó."

Anh đưa tay chạm vào chiếc cằm kiên nghị của cô, nâng nhẹ lên.

"Nếu cô ở bên tôi, cô sẽ không bao giờ cần phải chiến đấu một mình nữa. Tôi sẽ là bức tường của cô, là tấm khiên của cô. Đổi lại, cô phải ngoan ngoãn, và để tôi biết mọi thứ về cô."

An Lạc nhìn vào đôi mắt hổ phách, nhìn thấy sự cuồng si, sự độc chiếm không thể che giấu. Cô biết nếu cô gật đầu, cô sẽ bước vào một chiếc lồng bằng vàng, nhưng đó là một chiếc lồng có an toàn tuyệt đối.

Cô không cần tình yêu lãng mạn. Cô cần sự ổn định và bảo vệ để theo đuổi sự nghiệp.

"Tôi cần một điều kiện," An Lạc đột nhiên nói, giọng cô trở nên trầm tĩnh, lý trí như khi cô đàm phán hợp đồng.

Lục Đình Thâm hơi ngạc nhiên. "Điều kiện gì?"

"Nếu anh muốn tôi, anh không được làm bất cứ điều gì khiến tôi mất mặt trên thương trường," cô nhấn mạnh. "Anh có thể kiểm soát đời tư của tôi, nhưng anh không được phép can thiệp vào chuyên môn của tôi, không được phép làm mọi thứ trở nên quá dễ dàng. Tôi muốn thành công bằng chính tài năng của mình."

"Và nếu tôi phá vỡ điều kiện này?"

"Tôi sẽ rời đi, và anh không thể tìm thấy tôi," An Lạc đáp, ánh mắt mạnh mẽ, không khuất phục.

Lục Đình Thâm im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc lợi và hại. Cuối cùng, một nụ cười thỏa mãn nở rộ trên môi anh, như thể cô vừa tự nguyện ký vào một hợp đồng bán linh hồn.

"Thỏa thuận. Em là của anh, và anh là lá chắn của em. Nhưng em phải nhớ, An Lạc..."

Anh cúi thấp người, gần sát tai cô, khiến toàn thân cô căng cứng.

"...Anh không phải là người dễ dãi. Anh sẽ đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối và độc quyền từ em."

Nói rồi, anh đột ngột đặt một nụ hôn lên trán cô, một cử chỉ chiếm hữu nhưng cũng đầy dịu dàng.

"Giờ thì em đã mệt rồi. Anh sẽ đưa em về. Và nhớ, từ giờ, nơi làm việc phụ này chính là căn phòng bí mật của riêng chúng ta."

An Lạc đứng bất động sau khi anh buông ra. Anh ta đã biến sự đe dọa thành một lời thề nguyện, và cô đã chấp nhận nó. Cô nhìn xuống bàn tay, nơi chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc dường như đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Bắt đầu thôi, Lục Đình Thâm. Anh nghĩ anh là người kiểm soát sao? Hãy chờ xem.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×