An Lạc đã chính thức trở thành "cánh tay phải trong bóng tối" của Lục Đình Thâm. Studio LA vẫn hoạt động bình thường, nhưng giờ đây, An Lạc dành phần lớn thời gian cá nhân của mình cho Dự án Miền Tây - khu vực đất đai phức tạp mà Lục Đình Thâm đang cố gắng thâu tóm.
Cô không chỉ lo về kiến trúc; cô được tiếp cận các báo cáo pháp lý, tài chính, và cả những báo cáo về... thế lực ngầm đang cản trở dự án.
"Khu đất này vốn là của nhà nước, nhưng lại bị một tổ chức địa phương chiếm dụng từ lâu. Họ có sự hỗ trợ của một số quan chức cấp thấp và là mối đe dọa vật lý," Lục Đình Thâm giải thích trong căn phòng làm việc phụ bí mật của họ.
"Và anh muốn tôi làm gì? Thiết kế một lô cốt chống đạn?" An Lạc hỏi, cảm thấy hào hứng xen lẫn sợ hãi.
"Anh muốn em tìm ra cách để phá vỡ hệ thống kiểm soát của chúng, bằng cách chứng minh sự vô lý của kiến trúc hiện tại, và đưa ra một đề xuất thuyết phục đến mức chính quyền cấp cao phải can thiệp," Lục Đình Thâm nói, đặt trước mặt cô một tập hồ sơ dày cộp. "Anh không muốn dùng bạo lực. Anh muốn dùng trí tuệ và luật pháp để đè bẹp chúng. Em là chìa khóa."
An Lạc nhận lấy hồ sơ. Đây là điều cô muốn. Quyền lực thật sự, chứ không phải một vai trò trang trí.
Sau nhiều ngày nghiên cứu, An Lạc nhận ra tổ chức chiếm dụng này đã xây dựng một khu chợ ngầm lớn, vi phạm nghiêm trọng các quy tắc an toàn và quy hoạch đô thị, nhưng lại được bảo vệ bởi mạng lưới quan hệ chằng chịt.
Cô quyết định phải đi thực tế. Cô không nói với Lục Đình Thâm. Cô biết anh sẽ cấm cô vì quá nguy hiểm.
Một buổi chiều, An Lạc cải trang đơn giản, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tự mình lái xe đến Khu Miền Tây. Khu vực này tối tăm, lộn xộn, đầy rẫy những con hẻm nhỏ và mùi ẩm mốc.
Cô chụp ảnh, ghi chép tỉ mỉ về các lỗi kiến trúc, các vi phạm về phòng cháy chữa cháy và vệ sinh. Cô cảm thấy phấn khích, nhưng cũng lo sợ. Cô đang bước vào thế giới mà Lục Đình Thâm đã cố gắng giấu cô.
Khi cô đang chụp ảnh một đường dây điện chằng chịt, một nhóm đàn ông địa phương nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Ê, cô là ai? Chụp gì ở đây?" một tên to lớn hỏi, tiến lại gần cô.
An Lạc cố giữ bình tĩnh. "Tôi là sinh viên kiến trúc. Đang làm đề tài về quy hoạch đô thị."
"Sinh viên? Đề tài? Trông cô không giống sinh viên," tên kia cười khẩy, tay hắn đưa ra giật lấy máy ảnh của cô.
Đúng lúc đó, một chiếc xe SUV màu đen trượt đến. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest đen, đeo tai nghe, bước xuống. Anh ta tiến thẳng đến chỗ An Lạc.
"Tiểu thư An, Giám đốc Lục đã yêu cầu cô quay về. Công việc đã hoàn tất."
Người đàn ông không nhìn nhóm côn đồ đó, nhưng giọng nói của anh ta lạnh lùng và chứa đầy sự đe dọa vô hình.
Tên côn đồ to lớn nhìn chiếc xe đen, nhìn người đàn ông mặc vest. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm. Hắn lùi lại, trả lại máy ảnh cho An Lạc.
"Đi đi," hắn lẩm bẩm.
An Lạc thở phào. Cô biết Lục Đình Thâm đã theo dõi cô.
Tối đó, An Lạc gặp Lục Đình Thâm tại căn penthouse của anh. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một trận cãi vã.
"Anh đã theo dõi tôi," An Lạc nói, không phải câu hỏi mà là sự khẳng định.
"Anh đã cảnh báo em rằng đây là khu vực nguy hiểm. Anh không thể để em gặp chuyện," Lục Đình Thâm đáp, vẻ mặt lạnh tanh, không có sự tức giận, chỉ có sự mệt mỏi và kiên quyết.
"Tôi cần thực địa! Tôi không muốn chỉ là một người làm việc trên giấy tờ! Anh đã hứa tôi sẽ là người cùng chiến đấu!"
Lục Đình Thâm đi đến gần, siết chặt vai cô. "Anh biết em tài năng. Nhưng chiến đấu không có nghĩa là tự đặt mình vào nguy hiểm không cần thiết."
Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp. "Em đã thấy họ. Đó không phải là đấu trí, đó là bạo lực. Anh không thể chấp nhận em bị tổn thương vì bất kỳ ai."
"Anh đang tước đi sự tự do của tôi!"
"Đúng vậy," Lục Đình Thâm thừa nhận, giọng anh ta trầm xuống, đầy sự nguy hiểm chiếm hữu. "Anh đang tước đi quyền đặt bản thân em vào rủi ro. Em có thể kiểm soát công việc của anh, nhưng anh sẽ kiểm soát sự an toàn của em. Đây là quy tắc mới của trò chơi."
Anh đẩy cô nhẹ nhàng vào ghế sofa, sau đó đặt một tập tài liệu mới trước mặt cô.
"Anh đã biết em sẽ làm điều đó. Nên, anh đã sắp xếp trước," Lục Đình Thâm mỉm cười, một nụ cười đầy sự chiếm hữu điên cuồng. "Anh đã nhờ người của mình thu thập những bằng chứng mà em cần, thông qua các kênh riêng. Toàn bộ sơ đồ thoát hiểm, cấu trúc móng nhà, và các vi phạm đều có ở đây."
"Và đây là điều thú vị nhất," anh lật sang trang cuối. Đó là một bản báo cáo chi tiết về thói quen cá nhân của người đứng đầu tổ chức chiếm dụng đất: Hắn là một người mê tín dị đoan, và tin vào phong thủy.
"Nếu chúng ta không thể đánh bại hắn bằng luật pháp ngay lập tức, chúng ta sẽ đánh bại hắn bằng chính niềm tin của hắn. Em hãy thiết kế một dự án chống phong thủy tối đa, một công trình sẽ khiến hắn sợ hãi và tự động rút lui," Lục Đình Thâm đề nghị, ánh mắt anh ta rực lên sự thông minh độc ác.
An Lạc nhìn vào đôi mắt anh, cảm thấy bị kích thích mạnh mẽ. Anh ta không chỉ là một doanh nhân, anh ta là một chiến lược gia tài ba, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
"Anh đang muốn biến tôi thành một vũ khí," An Lạc nói, nhưng cô không phản đối.
"Em là vũ khí đẹp nhất, sắc bén nhất của anh," Lục Đình Thâm thì thầm, cúi xuống hôn lên trán cô. "Và anh sẽ đảm bảo, vũ khí này sẽ không bao giờ bị tổn hại."