Sau sự kiện đêm đó, mối quan hệ giữa An Lạc và Lục Đình Thâm bước vào một giai đoạn mới, được định hình bởi sự cân bằng quyền lực tinh tế và nguy hiểm. Nó không phải tình yêu, mà là một sự kết hợp giữa chiến lược, khao khát chiếm hữu và sự tôn trọng đối với trí tuệ đối phương.
Lục Đình Thâm đã ngừng can thiệp trắng trợn vào công việc của Studio LA. Thay vào đó, anh ta tạo ra một hệ thống hỗ trợ gần như hoàn hảo. Bất cứ vấn đề nào liên quan đến tài chính, pháp lý, hay nguồn cung ứng, đều được giải quyết nhanh chóng một cách bí mật. An Lạc không cần lên tiếng, nhưng mọi việc đều suôn sẻ đến mức kỳ lạ.
Trong công việc, cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không còn phải dành thời gian chiến đấu với những đối tác tham lam hay những vấn đề vụn vặt, mà có thể hoàn toàn tập trung vào thiết kế. Dưới sự bảo vệ vô hình của Lục Đình Thâm, Studio LA phát triển vượt bậc.
Về đời tư, Lục Đình Thâm vẫn giữ sự kiểm soát, nhưng theo cách tinh vi hơn.
Một buổi tối, An Lạc có hẹn ăn tối với một nhóm bạn cũ. Cô vừa bước ra khỏi văn phòng thì chiếc xe Maybach màu đen của Lục Đình Thâm đã đậu sẵn.
"Anh sẽ đưa em đi," anh nói, mở cửa xe cho cô.
"Tôi không cần vệ sĩ," An Lạc đáp, nhưng vẫn bước vào xe. Cô biết việc từ chối chỉ gây thêm rắc rối không cần thiết.
"Anh không phải vệ sĩ, anh là tuyên bố của em," Lục Đình Thâm đáp, khởi động xe. "Anh sẽ để em đi gặp bạn bè. Nhưng họ phải biết vị trí của em trong cuộc sống của anh."
Đến nhà hàng sang trọng, khi bạn bè An Lạc nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe đắt đỏ cùng Lục Đình Thâm, họ đều kinh ngạc. Lục Đình Thâm chỉ chào hỏi ngắn gọn, lịch sự, nhưng luôn giữ khoảng cách gần với An Lạc, không quá thân mật, nhưng đủ để khẳng định.
Khi An Lạc đang trò chuyện, cô nhận thấy Lục Đình Thâm chỉ ngồi im, quan sát cô và bạn bè cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Anh ta không nói một lời nào về công việc hay hợp đồng, mà chỉ chăm chú lắng nghe mọi câu chuyện phiếm, mọi lời bông đùa của họ.
Khi bữa tối kết thúc, một người bạn cũ của cô, Lý Quân, vốn có chút tình ý với An Lạc, tiến đến: "An Lạc, lâu rồi không gặp riêng, cậu có rảnh cuối tuần đi xem phim không?"
Trước khi An Lạc kịp trả lời, Lục Đình Thâm đã đứng lên, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng cô.
"Cô An Lạc đã bận rồi," Lục Đình Thâm nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự đe dọa không thể nhầm lẫn. "Cô ấy có trách nhiệm phải cùng tôi nghiên cứu bản vẽ thiết kế mới nhất của căn nhà penthouse. Đây là một vấn đề bảo mật tối cao và cần sự tập trung tuyệt đối vào cuối tuần."
Anh ta đã dùng chính cái vũ khí "Cam kết Bảo mật" của An Lạc để từ chối người khác.
"Dự án quan trọng hơn mọi thứ," An Lạc mỉm cười, hòa theo lời nói dối trắng trợn đó. Cô quay sang Lý Quân, ánh mắt hơi tiếc nuối. "Tôi xin lỗi, Lý Quân. Dự án của Lục Thị chiếm trọn thời gian của tôi rồi."
Lý Quân hiểu ý, miễn cưỡng rút lui.
Khi đã ở trong xe, An Lạc trừng mắt nhìn anh. "Anh vừa lợi dụng sự nghiệp của tôi để ghen tuông. Anh đã hứa không làm thế."
"Anh đã làm gì sai?" Lục Đình Thâm lạnh nhạt đáp. "Anh chỉ đang bảo vệ tính bảo mật của chúng ta, bao gồm cả quyền riêng tư của tôi khỏi những mối quan hệ không cần thiết. Em đã ký vào 'Privacy Pact' rồi, An Lạc. Và cuối tuần, anh thực sự muốn em dành thời gian để 'nghiên cứu' với anh."
Anh nhấn mạnh từ "nghiên cứu" bằng một giọng điệu gợi tình, khiến An Lạc hiểu rõ anh đang muốn nói gì.
Cuối tuần đó, tại căn penthouse của Lục Đình Thâm.
An Lạc đã chấp nhận. Cô biết để duy trì sự nghiệp độc lập của mình, cô phải trả giá bằng sự độc quyền trong đời tư của anh. Cô quyết định tận hưởng cái "lồng" bằng vàng này.
Cô đang ngồi làm việc trên bàn ăn, laptop mở, bản vẽ rải rác. Lục Đình Thâm không hề làm phiền cô. Anh ngồi ở sofa, đọc tài liệu, nhưng đôi mắt anh vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
An Lạc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kính lớn, nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn.
"Lục Đình Thâm," cô gọi.
Anh đặt tài liệu xuống. "Anh nghe."
"Tôi muốn anh ký vào một thỏa thuận khác."
Cô quay lại. "Anh đã dùng sự chiếm hữu của mình để giúp tôi tiến lên, nhưng tôi không muốn chỉ là người được bảo vệ. Anh phải cho phép tôi đụng chạm vào những thứ nguy hiểm nhất của anh."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Tôi muốn tham gia vào dự án bất động sản ở vùng đất phía Tây thành phố. Dự án đó rất phức tạp, liên quan đến tranh chấp pháp lý và nguồn vốn đen. Anh đã giấu tôi," An Lạc nhìn thẳng vào anh. "Anh bảo vệ tôi, nhưng tôi muốn trở thành người cùng chiến đấu với anh. Anh phải cho tôi quyền được biết, được can thiệp vào những góc tối nhất của anh."
Lục Đình Thâm im lặng. Anh không ngạc nhiên. Anh biết An Lạc không bao giờ cam chịu làm một búp bê trong lồng.
"Em muốn làm gì?"
"Tôi muốn thiết kế khu vực đó, không chỉ là kiến trúc, mà là cả chiến lược pháp lý và tài chính. Tôi muốn trở thành cánh tay phải của anh trong bóng tối," An Lạc tuyên bố. "Đổi lại, anh sẽ có tôi hoàn toàn. Tôi sẽ không bao giờ nhìn người đàn ông khác bằng ánh mắt khao khát như tôi nhìn anh khi anh mạo hiểm. Sự chiếm hữu của anh sẽ được thỏa mãn."
Lục Đình Thâm tiến đến, đứng trước mặt cô, ánh mắt phức tạp hơn bao giờ hết. Anh nâng cằm cô lên, sự cuồng si lại bùng cháy trong đôi mắt hổ phách.
"Em là một con cáo nhỏ xảo quyệt," anh nói, giọng đầy tôn trọng và nguy hiểm. "Em đang biến anh thành một công cụ. Anh thích điều đó."
"Vậy thì..." An Lạc ngẩng cao đầu, chờ đợi câu trả lời.
Lục Đình Thâm cúi xuống, hôn cô một cách mạnh bạo, là sự khẳng định quyền sở hữu và sự chấp nhận thất bại một cách tự nguyện.
"Thỏa thuận. Nhưng em phải nhớ, càng vào sâu trong vũng lầy của anh, em càng không thể thoát ra. Em sẽ chỉ thuộc về một mình anh, An Lạc."
An Lạc đáp lại nụ hôn của anh, cảm thấy sự hưng phấn của chiến thắng. Cô đã bước vào cái lồng, nhưng giờ đây, cô đã có trong tay chiếc chìa khóa và bản thiết kế của chính cái lồng đó. Cô đã biến sự "mật ngọt giam cầm" của anh thành "sự nghiệp giam cầm" của cô.