Tony bước vào văn phòng tầng 21 của công ty truyền thông LUX với dáng vẻ thường thấy: áo sơ mi trắng gài kín nút, quần tây đen ôm gọn đôi chân dài, tay cầm ly cà phê đen không đường, mặt lạnh như tiền. Nhìn qua cứ tưởng sếp tổng khó gần, nhưng ai làm lâu trong công ty đều biết: Tony không phải sếp – chỉ là trưởng phòng truyền thông – nhưng lại giàu ngầm, đẹp trai và luôn là chủ đề chính trong mọi câu chuyện buổi trưa.
Anh là người đàn ông thuộc kiểu “đẹp không cần nói, mà nói thì ai cũng tin”. Sở hữu gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm và mái tóc vuốt nhẹ đúng chuẩn poster Hàn Quốc, Tony từng là mộng mơ của biết bao thực tập sinh mới vào công ty. Nhưng tiếc thay – hay cũng là điều khiến mọi người càng tò mò – Tony đã có vợ.
Vợ Tony là người phụ nữ kín tiếng, chưa từng ai trong công ty thấy mặt. Không ai biết cô làm gì, ở đâu, chỉ biết tên là Lam, và từng gửi bánh trung thu thủ công tặng cả phòng vào năm ngoái. Cả phòng ăn xong im lặng đúng một phút vì ngon... rồi lại tiếp tục bàn tán về “anh Tony lấy vợ kiểu gì mà kín quá trời”.
Và sáng nay, một cơn gió lạ thổi vào phòng. Một cô gái trẻ đứng giữa khu vực lễ tân, gương mặt nhỏ nhắn, tóc đen buông nhẹ, đôi mắt trong veo như hồ thu. Cô mặc váy ôm màu xanh pastel, tay cầm một túi quà nhỏ, đứng ngơ ngác nhìn quanh.
— “Em tìm ai vậy?” – Lễ tân hỏi.
— “Dạ… em mới được phân về phòng truyền thông. Em tên Trân… Hạ Trân.”
Gió lạ vừa thổi tới… thì một trận giông ngầm chuẩn bị nổi lên.
Tony bước ngang qua, ánh mắt vô tình lướt qua cô gái mới. Anh không hề dừng lại, không một cái nhướng mày hay gật đầu. Nhưng Hạ Trân thì nhìn thấy tất cả. Cô nhìn theo bóng anh, môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, rất mềm… và rất có vấn đề.
Phòng truyền thông, nơi vốn đã đông vui náo nhiệt, nay càng trở nên náo loạn khi Trân chính thức ngồi vào bàn ngay cạnh… chỗ Tony. Lý do? “Do bạn cũ bên nhân sự sắp xếp” – Trân nói, ánh mắt nhìn mọi người đầy vô tội.
Cả phòng nhìn nhau, ánh mắt như những chiếc radar tìm kiếm sơ hở.
Trân nhanh chóng thể hiện mình là người dễ thương, lễ phép và siêng năng. Cô mang trà sữa cho cả phòng, mua bánh ngọt đúng loại ai thích, gọi Tony là “anh Tony ơi…” bằng giọng nhỏ nhẹ, khiến người ta tưởng nhầm là tiếng mèo con.
Nhưng điều khiến dân phòng ngờ ngợ không phải là giọng nói, mà là… thời điểm.
Trân thường vào văn phòng sớm, luôn mang cà phê cho Tony – đúng loại đen không đường – và đặt nhẹ lên bàn anh trước khi ai đến. Không ai thấy cô làm điều đó, nhưng sáng nào ly cà phê cũng nằm đúng vị trí ấy. Khi được hỏi, Trân chỉ cười, lắc đầu: “Em tình cờ biết thôi… chứ không cố ý đâu ạ.”
Cả phòng bắt đầu chia phe.
Phe thứ nhất là team "bảo vệ chính thất" – do chị Mai phòng nhân sự cầm đầu – hay nói bóng gió: “Có người còn chưa kịp ấm chỗ đã biết chỗ của anh Tony rồi ha!”
Phe thứ hai là team “hóng drama”, tiêu biểu là Hải – nhân viên thiết kế – hay ghé tai người khác: “Trà này chắc Thái Nguyên, đậm vị lắm!”
Còn phe thứ ba, ít ai biết, là chính Tony.
Tony từ đầu đến giờ vẫn giữ sự im lặng như mọi khi. Anh không phản ứng khi nhận cà phê, không cười khi Trân nhờ giúp in tài liệu, cũng không né tránh ánh mắt ngây thơ thường trực của cô. Nhưng mọi người đều thấy, sáng nào anh cũng nhấp vài ngụm cà phê... rồi mới uống ly mình tự pha.
Một tuần sau, nhóm truyền thông tổ chức buổi họp team building nội bộ. Địa điểm: khu nghỉ dưỡng ven biển. Lý do: “kết nối nhân sự và cải thiện tinh thần làm việc.” Nhưng thực tế ai cũng biết – chỉ để hóng chuyện Tony và “trà sữa Hạ Trân”.
Đêm đó, Trân mặc váy maxi trắng, đứng bên lan can khu resort nhìn ra biển. Tony bước ra ban công, ly rượu vang trong tay.
— “Anh cũng không ngủ được à?” – Trân hỏi, nhẹ như gió.
— “Ừ.” – Tony đáp, ngắn gọn.
— “Em nghe nói… anh có vợ rồi.” – Trân nói, mắt vẫn nhìn biển.
Tony im lặng một lúc. Rồi anh quay sang, nhìn cô gái đứng cạnh.
— “Đúng vậy.”
Trân cười nhẹ: “Em thấy… vợ anh chắc may mắn lắm.”
Tony nhếch môi, lần đầu trong suốt 7 ngày qua, anh nở một nụ cười thật sự.
— “Cũng có thể là anh may mắn.”
Trân không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh… không hề giống người chỉ “ngưỡng mộ”.
Ở một góc khác, chị Mai đang rình chụp hình bằng camera phone, còn Hải thì thầm:
— “Tối nay biển động rồi mấy bà ơi…”