Mật Ngọt Trà Xanh

Chương 2: Mật Ngọt Trong Cơn Say


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, sau chuyến đi team building đầy "tình tiết mờ ám", cả phòng truyền thông như lên đồng. Ai cũng tỏ ra bận rộn hơn bình thường, nhưng tai thì cứ vểnh lên hòng nghe được thêm mẩu tin nào từ đêm biển lãng mạn hôm đó.

Chỉ có Tony vẫn như cũ. Áo sơ mi trắng, cà vạt xám nhạt, bước đi ung dung như thể sóng gió chưa bao giờ tồn tại. Và Hạ Trân – nhân vật chính của mọi ánh nhìn – cũng không hề e dè. Cô vẫn tươi tắn, vẫn pha trà sữa cho cả phòng, chỉ khác là hôm nay… trên ly của Tony có một sticker nhỏ hình con mèo, với dòng chữ nắn nót: “Chúc anh một ngày ngọt ngào như sữa!”

Phe “bảo vệ chính thất” chính thức phát hoảng.

— “Mấy bà thấy chưa, nó đặt sticker! Sticker đó nghe chưa! Lạnh lùng gì nữa, nó tấn công thẳng mặt luôn rồi!” – chị Mai suýt bật khóc.

— “Ủa nhưng ảnh vẫn uống đó thôi, đâu có phản ứng gì?” – Hải hóng chuyện, đổ thêm dầu.

— “Ừ, mà hôm nay Tony đeo đồng hồ đôi, giống cái hôm trước mình thấy vợ ảnh đeo trong hình profile ẩn. Mình tin, Tony vẫn vững!”

Cả phòng như đang xem phim truyền hình dài tập. Nhưng không ai biết, một tập mới đang âm thầm được quay…


Chiều hôm đó, công ty tổ chức buổi giao lưu với khách hàng lớn – một thương hiệu mỹ phẩm quốc tế. Sự kiện được tổ chức tại một khách sạn 5 sao, và Tony – đại diện truyền thông – được mời thuyết trình.

Trân đương nhiên cũng được đi theo. Cô mặc chiếc đầm ôm màu trắng kem, khoe dáng thon và bờ vai trần vừa đủ để khiến người đối diện phải liếc nhìn. Cô không ngồi gần Tony, cũng không cố tỏ ra quen biết. Chỉ là trong mọi khoảnh khắc Tony xuất hiện, ánh mắt cô luôn dõi theo… như đang theo dõi một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Và rồi, sau phần thuyết trình, Tony cùng một vài khách được mời vào khu vực lounge riêng để dùng rượu vang.

Trân... không được mời.

Nhưng điều đó không ngăn cô xuất hiện.

— “Ủa em làm gì ở đây?” – Tony hỏi, có chút bất ngờ.

— “Em bị lạc… khách sạn lớn quá.” – Trân cười nhẹ, rồi đưa mắt nhìn ly rượu trong tay anh. “Anh uống gì thế?”

— “Cabernet.” – Tony giơ ly.

— “Cho em thử một chút được không?”

Tony thoáng ngần ngại. Nhưng rồi, anh đưa ly cho cô, môi khẽ nói: “Cẩn thận, nồng lắm.”

Trân nhấp một ngụm nhỏ, rồi bất ngờ… ho nhẹ. Tony bật cười, một phản xạ hiếm hoi.

— “Em ổn chứ?”

— “Ừm… hơi mạnh, nhưng ngọt.”

Cô trả ly lại, ánh mắt vẫn nhìn anh. Đôi môi cô đỏ hơn bình thường, có lẽ vì rượu. Và lần đầu tiên, Tony nhận ra… Trân có nét giống Lam – vợ anh – trong một khoảnh khắc rất ngắn. Chỉ một thoáng. Nhưng đủ để khiến anh… dừng lại vài giây.


Tối đó, Trân đăng story: hình một ly rượu vang, caption: “Đôi khi, vị ngọt đến từ những điều bất ngờ.”

Phe “bảo vệ chính thất” điên tiết.

— “Nó tag ai? Không tag ai, nhưng rõ ràng là ám ảnh Tony!”

— “Mày nghĩ Tony phản ứng sao?”

— “Không biết, nhưng chị nghĩ tới lúc vợ Tony nên xuất hiện rồi đó.”


Và đúng như lời nguyền phòng truyền thông, sáng hôm sau, Lam – vợ Tony – bước vào văn phòng.

Cả phòng chết đứng.

Lam không cao, không quá xinh theo kiểu “chạm mặt là yêu”, nhưng có khí chất rất đặc biệt: nhẹ nhàng, thanh lịch và… tự tin. Cô mang đến một túi bánh tart trứng nhỏ, từng phần được gói bằng giấy nâu và cột dây thừng xinh xắn, kèm mẩu giấy: “Gửi các bạn trong phòng – chúc làm việc vui vẻ!”

Tony lúc đó đang họp. Trân đứng từ xa, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.

Lam quay sang cô: “Em là Hạ Trân đúng không?”

Trân giật mình. “Dạ… chị là…”

— “Chị là vợ Tony.” – Lam đáp, nụ cười vẫn không tắt.

Không gian như đóng băng.

— “Chị có nghe Tony nhắc. Em là người pha trà rất khéo.” – Lam nói tiếp, giọng êm như gió.

— “Dạ… em chỉ tiện tay thôi chị…”

Lam nhìn thẳng vào mắt cô, nói chậm: “Vậy tiện thể… chị cảm ơn em vì đã quan tâm đến chồng chị.”

Không ai trong phòng dám thở.

Chỉ có Hải, trong group chat bí mật:
Hải: Drama level max! Cô chính thất đã ra tay!


Kết thúc buổi sáng đầy "bánh tart và dao sắc", Lam rời khỏi công ty, để lại một dấu ấn khó phai. Trân đứng bên bàn làm việc, ánh mắt không còn long lanh như mọi khi. Nhưng cô không hề yếu thế.

Buổi trưa, Tony quay lại chỗ. Anh nhìn ly cà phê trên bàn – hôm nay không có sticker. Nhưng dưới đáy ly, một mảnh giấy nhỏ dính phía trong:

“Ai đến trước chưa chắc là người sau cùng. Em vẫn ở đây.”

Tony nhíu mày. Anh bỏ ly cà phê vào thùng rác. Nhưng bước chân anh khi rời đi… lại không dứt khoát như trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!