Sáng sớm hôm sau, Đà Lạt vẫn như mọi khi – lạnh nhẹ, sương giăng lối, mặt hồ Xuân Hương phản chiếu ánh nắng vàng nhạt như vừa được rót lên từ ấm trà mật ong. Không khí se lạnh khiến ai cũng quấn khăn, rụt cổ đi dạo quanh khách sạn. Nhưng trong lòng Tony thì lạnh hơn bất kỳ cơn gió nào.
Đêm qua, sau khi từ chối đi dạo với Minh Thy, Tony nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Anh mở lại những tin nhắn cũ với Lam, những đoạn voice note ngắn của cô vợ nhỏ gửi trong các buổi sáng "bắt anh dậy đi làm". Càng đọc, càng thấy có gì đó nghẹn ngang ngực.
Thì ra, tình yêu không cần những cuộc phiêu lưu mới. Nó cần… một người vẫn luôn ở đó, đủ lâu, đủ lặng, đủ hiểu.
Tại khu ăn sáng buffet, Minh Thy xuất hiện với nụ cười dịu dàng, tay cầm ly cà phê nóng. Cô ngồi vào bàn chung, nơi Tony, Trân và vài nhân viên đang ăn.
— “Ngủ ngon không Tony?” – cô hỏi, giọng trong như mây sớm.
Tony gật đầu:
— “Cũng tạm. Đà Lạt lạnh hơn anh nhớ.”
Trân nhìn lướt qua hai người, rồi bất ngờ chen vào:
— “Vậy là tối qua anh Tony đi dạo một mình thật à? Em tưởng... sẽ có ai đó đi cùng rồi chứ.”
Không khí hơi khựng lại một nhịp.
Minh Thy cười:
— “À, chị rủ nhưng Tony từ chối. Đúng là anh ấy thay đổi rồi, chững chạc và... khó gần hơn nhiều.”
Tony gắp miếng bánh mì, không lên tiếng.
Trân vẫn nhìn Minh Thy, ánh mắt lấp lánh:
— “Em tò mò quá, chị Thy. Một người như chị mà từng là người yêu cũ của anh Tony, chắc ngày xưa anh ấy lãng mạn lắm?”
Minh Thy nhún vai:
— “Lãng mạn hả? Cũng không hẳn… nhưng anh ấy từng viết thư tay. Viết tới mười mấy lá liền trong một tháng. Còn làm video kỷ niệm mỗi tháng yêu nhau nữa kìa.”
Trân giả vờ ngạc nhiên:
— “Wow… vậy giờ chắc chị còn giữ hết chứ?”
— “Tất nhiên. Có ai quên nổi Tony Râu đâu?”
Tony ngẩng lên nhìn hai người phụ nữ đang... “đấu võ mồm bằng vỏ bọc dịu dàng”, thở dài trong đầu: Lạy trời, cho con sống sót qua chuyến công tác này.
Buổi trưa, cả đoàn được tự do tham quan. Tony lẻn về phòng, tránh va chạm.
Nhưng không tránh được điện thoại.
Lam gọi.
Anh bắt máy.
— “Alo, anh nghe.”
— “Anh ổn không?” – giọng Lam nhẹ, nhưng dứt khoát.
— “Ổn. Em sao rồi?”
— “Em ổn. Em chỉ… muốn hỏi anh một điều.”
— “Ừ?”
— “Nếu chị Thy mời anh uống cà phê – chỉ một ly, một buổi – anh có đi không?”
Tony im.
Lam không chờ câu trả lời, cô nói tiếp:
— “Nếu có, anh cứ đi. Nhưng… trước khi đi, hãy nhắm mắt một lần, và nhớ đến khuôn mặt em khi chờ anh về trễ hôm đầu tiên.”
Tim Tony nhói lên. Hình ảnh Lam đứng trong bếp, đèn vàng chiếu lên vai áo mỏng, tay cầm ly nước lọc, mắt không buồn, không trách – chỉ im lặng – lại hiện về.
— “Anh không đi đâu hết, Lam. Không bao giờ đi nữa.”
Đầu dây bên kia im vài giây. Rồi Lam cười.
— “Vậy em yên tâm.”
Chiều hôm đó, Thy đứng một mình bên đồi chè Cầu Đất – điểm cuối cùng trong lịch trình team building. Gió lộng, váy bay phần phật, mắt cô nhìn xa xăm. Tony đi tới, đứng cạnh, không nói gì.
Thy hỏi trước:
— “Hồi đó, em bỏ đi không nói gì… anh có hận em không?”
— “Có. Nhưng giờ hết rồi.”
— “Nếu em xin lỗi, anh tha thứ không?”
— “Không còn lý do để tha thứ hay trách móc.”
Thy quay lại, lần đầu tiên ánh mắt cô đầy thật thà:
— “Vậy... nếu vợ anh không phải Lam, mà là một người khác – yếu đuối hơn, dễ lay động hơn – anh có quay lại với em không?”
Tony không trả lời ngay. Rồi anh chậm rãi nói:
— “Nếu vợ anh là người khác, có thể anh đã không đủ tỉnh táo như bây giờ.”
Thy mỉm cười – nụ cười buồn nhất từ đầu đến giờ:
— “Em hiểu rồi.”
—
Buổi tối cuối cùng ở Đà Lạt, Trân lặng lẽ đưa cho Tony một tờ giấy nhỏ:
“Cảm ơn anh vì đã từ chối em và chị Thy giống nhau. Như vậy, ít nhất… tụi em không thấy mình thua kém nhau.”
Tony cầm tờ giấy, gấp lại, không nói gì.
Anh nhận ra: đôi khi một người đàn ông không cần nói quá nhiều. Chỉ cần giữ được mình – đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tất cả.
Sáng hôm sau, đoàn LUX rời Đà Lạt, về lại Sài Gòn.
Tony mở cửa căn hộ, bước vào. Lam đang lau cửa kính, tay còn dính nước.
Cô quay lại, không hỏi gì. Chỉ nhìn.
Tony bước đến, ôm lấy cô thật chặt:
— “Anh về rồi. Không có ai thay thế em. Không ai từng thay được.”
Lam tựa đầu vào ngực anh, khẽ gật.