Mật Ngọt Trà Xanh

Chương 7: Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Thy chính thức bước vào văn phòng truyền thông với tư cách “cố vấn liên kết chiến lược từ công ty mẹ Singapore”. Dù danh xưng rất chuyên môn, nhưng ai cũng hiểu: sự xuất hiện của cô chẳng khác gì đặt một quả bom hẹn giờ giữa lòng LUX.

Ngay buổi sáng đầu tuần, Thy xuất hiện trong chiếc váy body xanh ngọc, gương mặt trang điểm nhẹ, nụ cười mềm như lụa. Cô đi ngang qua bàn Tony, khẽ nghiêng người chào:

— “Chào trưởng phòng. Hôm nay hy vọng được học hỏi nhiều.”

Tony chỉ gật đầu.

Trong phòng, không khí căng như dây đàn. Hải từ bàn xa chụp lén góc nghiêng của Minh Thy gửi vào group chat nội bộ kèm dòng chữ:

"Cấp độ mới của trà xanh: Trà cổ thụ ủ 3 năm, đậm mùi kỷ niệm!"

Chị Mai nhắn lại liền:

"Lam mà không ra tay thì sớm muộn cũng có ngày LUX đổi tên thành LUX… hôn nhân rạn nứt!"

Trong một buổi họp chiến lược, Thy trình bày kế hoạch phát triển chiến dịch “Thương Hiệu Cảm Xúc” – một series truyền thông mới dự kiến triển khai cuối quý.

Trân – nay giữ vai trò phó phụ trách nội dung – đứng lên phản biện nhẹ nhàng:

— “Theo em, kế hoạch của chị Thy về việc tập trung vào yếu tố hoài niệm là hợp lý. Tuy nhiên, với gen Z thì hướng đi này có thể hơi... quá cảm tính, chưa đủ thực tế. Liệu mình có thể tích hợp thêm kịch bản tương tác đa nền tảng không?”

Minh Thy không giận, chỉ cười duyên:

— “Ý kiến hay đó Trân. Em nhạy bén hơn chị nghĩ. Có lẽ thời gian làm việc gần Tony đã giúp em học hỏi được nhiều điều.”

Một câu nhẹ nhàng, như khen, nhưng lại ám chỉ sâu cay.

Trân không phản ứng, chỉ mỉm cười, gật nhẹ.

Còn Tony… bắt đầu thấy mồ hôi lưng rịn ra dù máy lạnh chạy hết công suất.

Sau cuộc họp, Thy ghé phòng Tony với lý do “cần thảo luận riêng các chỉnh sửa kế hoạch”. Tony thở dài:

— “Thy, em không cần cố tình gây áp lực cho Trân đâu. Cô ấy đã biết dừng.”

Thy ngồi xuống, vắt chéo chân:

— “Em không gây áp lực. Em chỉ... muốn anh hiểu rằng không phải ai cũng dễ dàng buông tay như em năm xưa. Anh quên nhanh thật.”

Tony nghiêm mặt:

— “Anh chưa bao giờ quên. Nhưng quên hay không… không đồng nghĩa với việc có thể làm lại.”

— “Vậy thì để em nhắc anh nhớ... chúng ta từng là gì.” – Thy nói, rút trong túi ra một bức ảnh cũ – ảnh hai người bên nhau ở bãi biển hồi đại học.

Tony nhìn bức ảnh, mắt tối lại. Đó là một trong những kỳ nghỉ đẹp nhất thời thanh xuân, nhưng giờ… chỉ còn là kỷ niệm khép kín.

Anh đẩy ảnh lại:

— “Thy, anh cưới rồi. Đừng kéo anh về quá khứ nữa.”

— “Anh sợ quá khứ? Hay sợ hiện tại của anh… không vững bằng anh tưởng?”

Tối hôm đó, Tony không nói gì khi về nhà. Anh ăn ít, im lặng nhiều. Lam vẫn như mọi hôm – bình thản, nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lặng lẽ quan sát.

Khi Tony tắm xong, Lam đặt lên bàn làm việc một khung hình cũ – ảnh cưới của họ. Cô lau sạch bụi, rồi hỏi:

— “Nếu một ngày, người em từng yêu nhất quay về, bảo rằng họ vẫn chưa quên em… anh có thấy lo không?”

Tony khựng lại. Lam tiếp lời:

— “Em không hỏi để ghen. Em hỏi… để biết liệu có lúc nào anh quên mất cảm giác khi mất em sẽ như thế nào.”

Tony bước lại, ôm cô thật chặt:

— “Anh không quên. Nhưng đôi khi… có người cứ dùng quá khứ để nhấn chìm hiện tại. Anh mệt, Lam à.”

Lam khẽ gật đầu:

— “Vậy để em giữ anh lại. Em sẽ không trách. Nhưng em cũng không để ai lấy đi anh dễ dàng.”

Ngày hôm sau, Minh Thy gửi email cho toàn bộ phòng truyền thông, đề nghị tổ chức một buổi team building nội bộ để gắn kết tinh thần.

Địa điểm? Đà Lạt. Cuối tuần.

Lam đọc được tin này từ group nhân sự. Cô chỉ cười nhẹ. Trân thì lại ngồi cắn ống hút suốt cả giờ trưa.

Hải ghé tai thì thầm:

— “Này, nghe đồn chuyến đi này là kế hoạch ‘đánh du kích’ của chị Thy. Biệt danh mới: Trà Ô Long – ủ lâu, đậm, không dễ bay mùi.”

Trân liếc Hải:

— “Anh lo mà giữ mình. Lỡ Thy nhìn trúng anh thì sao?”

— “Tui chỉ sợ bà ấy đổi đối tượng thật thì khổ. Cỡ chị Mai là mê tui lắm đấy, mà giờ còn chưa dám ra tay.”

Chiều thứ Sáu, đoàn LUX khởi hành đi Đà Lạt. Lam không đi, vì không thuộc nhân sự LUX. Nhưng đến tối, khi Tony check-in khách sạn 5 sao theo đoàn, anh bất ngờ khi mở vali ra… có một phong thư.

Gửi anh,
Nếu lỡ thấy buồn giữa thành phố ngàn hoa, hãy nhớ rằng người đang chờ anh… là người không cần đến hoa, chỉ cần anh về. – Lam.

Tony mỉm cười, rồi nhìn ra khung cửa sổ Đà Lạt đang mưa.

Tối hôm đó, Minh Thy rủ Tony dạo quanh hồ Xuân Hương. Mọi người trong đoàn đã về phòng. Cô mặc áo choàng mỏng, đi chậm rãi bên cạnh anh.

— “Anh có bao giờ tưởng tượng lại chúng ta… nếu không có ngày em rời đi?”

Tony đáp gọn:

— “Không.”

— “Sao vậy?”

— “Vì anh đang sống cuộc sống mà mình chọn. Anh không muốn tưởng tượng cuộc sống khác.”

Minh Thy đứng lại, mắt ngân ngấn nước:

— “Em sai vì bỏ đi, nhưng em cũng đau. Em không có lựa chọn nào khác năm đó… Giờ thấy anh hạnh phúc, em vừa mừng, vừa tiếc.”

Tony thở dài:

— “Cảm ơn em vì vẫn nhớ anh. Nhưng những gì đẹp nhất… nên nằm yên ở quá khứ.”

Minh Thy lau mắt, rồi cười:

— “Vậy em xin lui. Nhưng Tony này…”

— “Hửm?”

— “Nếu vợ anh buông tay… em sẽ không nhường lại đâu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!