Sáng hôm sau, ký túc xá tràn ngập ánh nắng, nhưng trong lòng Minh Anh vẫn còn hồi hộp. Sau thử thách cá nhân ngày hôm qua, cô biết rằng nhiệm vụ tiếp theo sẽ khó hơn, đòi hỏi khả năng hợp tác, chiến lược nhóm và quan sát con người.
Chiều, cả nhóm được triệu tập tại phòng họp. Lâm Dương đứng giữa, ánh mắt sâu thẳm như quan sát mọi cử chỉ. Trên bàn, một bản đồ lớn khuôn viên trường hiện ra cùng những tấm thẻ màu đỏ, xanh, vàng:
“Nhiệm vụ tiếp theo là chiến lược nhóm. Mục tiêu: tìm và thu thập ba manh mối quan trọng rải rác trong trường. Ngươi phải phối hợp, nhưng hãy cẩn thận – không phải mọi thành viên đều muốn ngươi thành công.”
Minh Anh nhìn quanh nhóm. Cô cảm nhận sự cạnh tranh tiềm ẩn: cô gái cao ráo vẫn nghi ngờ, chàng trai đeo kính thì lặng lẽ quan sát, còn sinh viên tự mãn vẫn nở nụ cười khinh khỉnh.
Khi nhóm bắt đầu di chuyển, xung đột xuất hiện ngay lập tức. Cô gái cao ráo gắt:
“Để tôi dẫn đường. Minh Anh, cậu chỉ cần đi theo và làm theo.”
Minh Anh nén cảm giác bực bội, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh: “Đây là thử thách hợp tác. Mình phải học cách khéo léo.”
Nhưng sinh viên tự mãn chen ngang: “Đừng quá kịch liệt. Cô gái mới này chắc gì đã làm được. Thử xem nào.”
Minh Anh hít một hơi dài, nhắn nhủ bản thân phải tập trung. Cô lén quan sát từng bước đi, chú ý đến những chi tiết mà các thành viên khác bỏ qua. Trong một khu vườn nhỏ, cô phát hiện một tấm thẻ màu vàng ẩn dưới bệ tượng.
“Kìa, có manh mối!” cô reo lên, nhưng ngay lập tức cô gái cao ráo lườm: “Cậu tìm ra nhanh thế nào?”
Minh Anh cười khẽ, không đáp lại, đồng thời đưa manh mối cho Lâm Dương – người đứng quan sát từ xa. Ánh mắt anh thoáng nụ cười khen ngợi, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng:
“Ngươi biết cách quan sát. Đây là điểm mạnh của ngươi.”
Cả nhóm tiếp tục di chuyển, nhưng xung đột vẫn còn. Chàng trai đeo kính đề xuất phương án khác, khiến cô gái cao ráo nổi giận: “Ý kiến của cậu sẽ làm trì hoãn nhóm!”
Minh Anh nhận ra, để hoàn thành nhiệm vụ, cô phải trở thành cầu nối giữa các thành viên, khéo léo gợi ý mà không khiến ai cảm thấy bị coi thường. Cô nhẹ nhàng đề xuất:
“Tại sao chúng ta không thử chia nhóm nhỏ, vừa thu thập manh mối vừa giữ liên lạc qua điện thoại?”
Đề xuất này khiến nhóm tạm lắng. Các thành viên dần chấp nhận, và Minh Anh cảm thấy sự tự tin trong mình tăng lên.
Khi nhóm tiếp cận khu thư viện, manh mối thứ hai xuất hiện – một cuốn sổ nhỏ giấu trong ngăn sách. Nhưng sinh viên tự mãn cố tình cản đường cô, muốn giành lấy. Minh Anh né tránh, dùng chiến thuật quan sát và nhanh nhẹn để lấy sổ, đồng thời trao lại cho Lâm Dương.
Anh bước tới gần cô, giọng khẽ: “Tốt lắm. Ngươi đang học cách phối hợp mà vẫn giữ nguyên bản thân.”
Minh Anh cảm thấy tim bỗng rung lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô biết rằng, trong câu lạc bộ này, cảm xúc vừa là sức mạnh, vừa là thử thách.
Cuối cùng, manh mối thứ ba nằm trong phòng thí nghiệm cũ. Cả nhóm đến nơi, nhưng xích mích lên đến đỉnh điểm: cô gái cao ráo và sinh viên tự mãn tranh giành quyền mở hộp chứa manh mối. Minh Anh nhìn tình hình, nhanh trí đưa ra phương án: cô nhẹ nhàng khuyên cả hai cùng hợp tác, giải thích rằng manh mối quan trọng không thuộc về ai riêng lẻ.
Sau vài phút tranh luận, họ đồng ý và cùng mở hộp, phát hiện manh mối cuối cùng: một chiếc USB chứa thông tin về hoạt động bí mật của một số sinh viên xuất sắc.
Khi nhóm trở về phòng họp, Lâm Dương đứng đó, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa đánh giá:
“Ngươi đã chứng minh sự khéo léo, tinh tế và khả năng hòa hợp trong nhóm. Nhưng hãy nhớ: trong câu lạc bộ này, thử thách không chỉ về trí tuệ. Nó còn về con người, chiến lược và cảm xúc.”
Minh Anh thở phào, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô nhận ra, để sống sót trong câu lạc bộ này, cô phải học cách cân bằng giữa trí tuệ, mối quan hệ và cả những rung động riêng tư.
Khi cô chuẩn bị ra về, Lâm Dương bước tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Hôm nay, ngươi đã chứng minh rằng mình có thể đứng vững giữa những người khác. Nhưng… điều quan trọng hơn là ngươi đã khiến mình để ý.”
Minh Anh đỏ mặt, tim đập nhanh. Câu nói vừa thăm dò vừa chân thành khiến cô bối rối, nhưng đồng thời cũng làm cô cảm thấy một niềm hứng khởi lạ thường.
Trên đường về phòng, cô tự nhủ: “Câu lạc bộ này không chỉ thử trí tuệ, mà còn thử cảm xúc. Và mình… có lẽ đang dần bị cuốn vào cả thử thách và anh ấy.”
Đêm đó, Minh Anh không thể ngủ yên. Những thử thách, xích mích với nhóm, sự khéo léo để hòa giải, và ánh mắt của Lâm Dương vẫn hiện lên trong đầu cô. Cô biết rằng, những nhiệm vụ tiếp theo sẽ khó hơn, nhưng cũng hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Và một điều chắc chắn: mỗi bước đi trong câu lạc bộ này sẽ không chỉ thử trí thông minh, mà còn thử cả trái tim.