Ngày hôm sau, không khí trong ký túc xá và khuôn viên trường trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Minh Anh vẫn còn hồi hộp về nhiệm vụ đầu tiên và ánh mắt khen ngợi hiếm hoi của Lâm Dương. Nhưng cô biết, trong câu lạc bộ này, thử thách chỉ mới bắt đầu.
Chiều tối, Minh Anh đến phòng họp theo chỉ dẫn. Lâm Dương đã có mặt từ trước, đứng cạnh bàn dài với chiếc laptop mở sẵn. Trên màn hình chiếu lên bản đồ khuôn viên, những dấu hiệu màu đỏ nhấp nháy, kèm theo dòng chữ:
“Thử thách chiến lược cá nhân – tìm ra cách giải quyết vấn đề trong 60 phút. Ngươi không chỉ phải thông minh, mà còn phải quyết đoán.”
Minh Anh hít một hơi dài, ánh mắt tập trung. Cô biết, đây không còn là nhiệm vụ nhóm như hôm trước. Đây là bài kiểm tra kỹ năng cá nhân, nơi cô phải chứng minh mình đủ xứng đáng với câu lạc bộ.
Lâm Dương nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng nhưng sâu sắc: “Trong phòng này, mọi manh mối đều được giấu kỹ. Ngươi phải tự tìm, tự quyết định và tự hoàn thành. Không ai có thể giúp đỡ.”
Minh Anh gật đầu, trái tim vừa lo lắng vừa hưng phấn. Cô bắt đầu quan sát mọi chi tiết trong phòng: những cuốn sách, các tấm thẻ, thậm chí cả ánh sáng hắt qua cửa sổ đều có thể là manh mối. Cô nhanh chóng nhận ra một chuỗi ký hiệu trên các bức tranh treo tường, kết hợp với tờ giấy nhỏ trên bàn – dường như tạo thành một hệ thống logic.
Nhưng chưa kịp tập trung hoàn toàn, một tiếng cười khẽ vang lên:
“Ngươi đang làm đúng hay chỉ may mắn thôi?”
Minh Anh giật mình quay lại, thấy Lâm Dương đứng đó, đôi mắt sâu thẳm như thăm dò.
“Đây là thử thách cá nhân, tôi tự làm mà,” cô đáp, cố giữ giọng điệu bình thản.
Anh nhếch môi cười, ánh mắt thoáng hài lòng: “Tốt. Nhưng đừng quên, trong cuộc sống – và trong câu lạc bộ – may mắn chỉ giúp ngươi bước đầu. Chiến lược mới là thứ quyết định mọi thứ.”
Minh Anh hít một hơi dài, tập trung trở lại. Cô bắt đầu giải mã chuỗi ký hiệu, thử nối các manh mối với nhau, đồng thời suy tính các hướng đi khác nhau. Thời gian trôi nhanh, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cảm giác chiến thắng và sự hứng thú khiến cô quên đi mệt mỏi.
Đúng lúc đó, sinh viên tự mãn từ nhóm trước xuất hiện trong phòng, thách thức: “Ngươi làm thế nào mà nhanh vậy? Để tao xem ngươi có thực sự giỏi không.”
Minh Anh nhíu mày, nhưng không trả lời. Cô tập trung hoàn thiện chuỗi giải mã, từng bước một. Cuối cùng, cô mở được một ngăn bí mật trong bàn – bên trong là một chiếc hộp nhỏ với một mảnh giấy:
“Hoàn thành xuất sắc. Ngươi có khả năng vượt qua thử thách. Hãy chuẩn bị tinh thần cho bước tiếp theo.”
Lâm Dương bước đến, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khen ngợi: “Ngươi đã chứng minh sự tập trung, logic và quyết đoán. Nhưng hãy nhớ, thử thách thực sự không chỉ là giải câu đố. Nó còn liên quan đến con người và cảm xúc.”
Minh Anh nhìn anh, tim bỗng rung lên một nhịp lạ. Cô nhận ra, bên cạnh việc vượt qua thử thách trí tuệ, cô còn phải học cách đọc người, nhận biết chiến lược và… hiểu cả con tim mình.
Khi ra khỏi phòng, Minh Anh tình cờ va chạm vào Lâm Dương. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa mềm mại:
“Ngày mai, ngươi sẽ cần hợp tác với người khác để giải một nhiệm vụ phức tạp hơn. Chuẩn bị tinh thần.”
Minh Anh mỉm cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, con đường phía trước không chỉ là những thử thách trí tuệ, mà còn là drama giữa các thành viên, và có thể là những rung động mà cô chưa hiểu hết.
Trên đường về phòng, Minh Anh tự nhủ: “Câu lạc bộ này không chỉ kiểm tra khả năng, mà còn thử thách cả con tim. Và… có lẽ mình đang dần bị cuốn vào thế giới bí ẩn và anh ấy.”
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ phòng ký túc xá, Minh Anh cảm thấy một niềm háo hức lạ thường. Cô nhận ra rằng, thử thách cá nhân vừa qua chỉ là bước đầu. Những mâu thuẫn, những chiến lược tinh vi, và cảm xúc phức tạp vẫn đang chờ cô ở phía trước.
Và một điều chắc chắn: mỗi bước đi trong câu lạc bộ này đều sẽ khiến cô trưởng thành, và có thể… gần hơn với Lâm Dương, người vừa bí ẩn, vừa quyến rũ, vừa khiến cô vừa sợ vừa mong chờ.