mắt xích đen tối

Chương 1: Khởi Nguồn Ám Ảnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố chìm trong cơn mưa dầm dai dẳng, thứ âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng tù túng trong căn hộ thuê ọp ẹp. Trần Minh Hiếu ngồi đối diện với bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình máy tính cũ rọi vào đôi mắt thâm quầng. Mùi ẩm mốc, mùi giấy cũ và mùi cà phê nguội lạnh quyện vào nhau, tạo thành thứ không khí đặc quánh mà Hiếu đã hít thở suốt ba năm qua. Anh không còn là “bàn tay vàng” của giới pháp y nữa, không còn là ngôi sao phân tích hiện trường. Anh chỉ là một cái bóng, bị thời gian và nỗi đau bào mòn.

Trước mặt Hiếu, chồng hồ sơ về "Vụ Tai Nạn Sập Cầu Vĩnh An" đã ngả màu ố vàng, nhưng những vết thương nó để lại thì vẫn còn tươi rói. Ngày mà em gái và vợ con anh tan biến dưới đống đổ nát, Hiếu biết đó không phải là tai nạn. Đó là sự thao túng lạnh lùng, được dàn dựng hoàn hảo bởi Tập đoàn Xây dựng Hắc Long – những kẻ đã dùng tiền và quyền lực để biến sự thật thành tro bụi. Giới tài phiệt đứng sau đã nghiền nát công lý, để lại Hiếu với gánh nặng của kẻ sống sót. Trong hàng ngàn trang tài liệu và ảnh chụp, Hiếu luôn tìm kiếm cái mắt xích nhỏ nhất, một chi tiết logic mà anh đã bỏ sót, một hạt bụi vô lý có thể lật đổ toàn bộ lớp vỏ bọc bằng thép và bê tông của Hắc Long.

Hiếu lật xem một bức ảnh đen trắng: nụ cười rạng rỡ của gia đình anh trước khi mọi thứ sụp đổ. Anh đặt tay lên mặt kính, cảm nhận sự lạnh lẽo vô vọng. Giới tài phiệt đã xây dựng đế chế của họ trên sự mục nát, và thành phố này, với những tòa tháp chọc trời lấp lánh như kim cương, chính là đài tưởng niệm cho sự thối rữa đó. Từ cửa sổ căn hộ, Hiếu có thể thấy rõ "Tháp Thiên Niên" – dự án mới nhất của Hắc Long – cao ngất ngưởng, xuyên qua màn mưa, kiêu ngạo thách thức cả bầu trời và luật pháp.

Đột nhiên, chiếc máy bộ đàm cảnh sát cũ kỹ, vốn chỉ dùng để nghe tin tức vụn vặt, phát ra tiếng rít chói tai. Một giọng nói hốt hoảng, bị méo đi vì nhiễu sóng, liên tục lặp lại tọa độ: “Công trường Tháp Thiên Niên. Vụ án nghiêm trọng! Cần phong tỏa tuyệt đối. Xác định… nghi thức.” Từ "nghi thức" lọt vào tai Hiếu như một lưỡi dao sắc lạnh. Anh nhíu mày. Hiếu vốn định bỏ qua, nhưng sự tò mò nghề nghiệp và nỗi căm ghét Hắc Long đã kéo anh ra khỏi ghế. Anh khoác chiếc áo khoác dày cộm, hòa vào màn đêm ướt át.

Khi Hiếu đến nơi, khu vực đã bị bao vây bởi ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát. Hỗn loạn nhưng có trật tự đến kỳ lạ. Đội điều tra đã có mặt. Trung tâm của sự kinh hoàng là một CEO trẻ tuổi, quản lý một công ty con của Hắc Long, người nổi tiếng với những phi vụ rửa tiền và đe dọa công nhân. Nạn nhân bị giết ở tầng hầm công trình, nơi đáng lẽ là khu vực lắp đặt máy móc. Điều khiến tất cả cảnh sát phải đứng hình là cách thi thể bị sắp đặt.

Kẻ thủ ác đã không chỉ giết người; hắn đã biến nạn nhân thành một "tác phẩm nghệ thuật" rùng rợn. Thi thể bị trói chặt vào một khối bê tông khổng lồ, phần đầu bị nghiền nát, nhưng những mảnh xương sọ lại được tỉ mỉ gắn kết lại bằng một loại keo chuyên dụng, tạo thành hình dạng của một chiếc vương miện méo mó. Xung quanh khối bê tông, những thanh thép gia cố bị uốn cong một cách phi thường, tạo thành một khung cảnh giống như một ngai vàng đổ nát. Vệt máu khô được vẽ thành các ký hiệu kiến trúc cổ đại trên sàn nhà. Đây không phải là hành động của một kẻ tâm thần bột phát, mà là một kẻ có tri thức, có mục đích, và quan trọng nhất, có thẩm mỹ bệnh hoạn.

Đội trưởng Mai – người yêu cũ và đồng nghiệp thân thiết của Hiếu – đang đứng cạnh hiện trường. Mặc dù cô đã là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, vẻ mặt của cô vẫn lộ rõ sự căng thẳng tột độ. Mai ra lệnh cho các chuyên viên pháp y giữ khoảng cách, vì hiện trường quá sạch sẽ một cách bất thường. Cô nhận ra một điều đáng sợ: kẻ thủ ác không hề muốn che giấu tội ác; hắn muốn nó được nhìn thấy, được phân tích, được tôn vinh như một thách thức.

Từ một góc khuất trong bóng tối, Hiếu quan sát Mai. Cô đã cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được sự mệt mỏi khi phải đối mặt với một vụ án vượt quá khả năng của đội. Hiếu không muốn tiếp xúc với cô, không muốn bị kéo lại vào cái thế giới mà anh đã thề sẽ từ bỏ.

Ánh mắt Hiếu lướt qua chi tiết mà đội điều tra đã bỏ qua, có lẽ vì họ chỉ tập trung vào sự rùng rợn của nạn nhân. Trên bề mặt khối bê tông, Hiếu nhận thấy một vết cắt cực kỳ sắc nét, sâu khoảng vài milimet, không phải do vụ án mạng gây ra. Nó là dấu vết của một loại lưỡi cắt thủy lực công nghiệp, một thứ không thường được dùng trong xây dựng thông thường. Hiếu nhớ lại tài liệu sập cầu Vĩnh An: loại keo và lưỡi cắt tương tự đã được sử dụng để cắt nhanh các thanh đỡ sau khi cầu sập, nhằm che giấu bằng chứng về chất lượng vật liệu kém.

Cái mắt xích đã gắn kết. Kẻ thủ ác không chỉ giết một tài phiệt; Kẻ Kiến Tạo đang nhắm vào những người có liên quan trực tiếp đến vụ án của gia đình anh. KKT đã dùng chính những công cụ và vật liệu của sự mục nát để tạo ra "công lý" riêng của mình. Hiếu siết chặt tay, máu nóng chạy rần rật. Đột nhiên, anh không còn là kẻ bị ruồng bỏ nữa. Anh là người duy nhất có thể giải mã thông điệp này. Dù Kẻ Kiến Tạo là ai, hắn đã khơi mào một cuộc chiến mà Hiếu đã chờ đợi suốt ba năm. Anh biết, con đường báo thù đã bắt đầu.

Hiếu quay lưng đi, bóng anh chìm vào màn mưa dày đặc. Anh phải tìm hiểu Kẻ Kiến Tạo là ai, tại sao hắn lại dùng phương pháp tương tự như vụ án cũ, và mục tiêu tiếp theo của hắn là gì. Cuộc săn đuổi không chỉ là tìm ra thủ phạm; nó là cuộc chiến chống lại cả một hệ thống đã mục nát, và Hiếu, giờ đây, đã trở thành kẻ đồng hành bất đắc dĩ của sự báo thù tàn bạo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×