mắt xích đen tối

Chương 2: Tín Hiệu Ngai Vàng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hiếu quay về căn hộ như một con ma đói khát. Màn mưa bên ngoài vẫn trút xuống không ngừng, nhưng trong đầu anh, cơn bão dữ dội hơn nhiều.

Anh không bật đèn, sự tối tăm giúp anh tái hiện lại hiện trường vụ án Tháp Thiên Niên rõ ràng hơn bất cứ ảnh chụp nào.

Mùi máu tươi, mùi keo công nghiệp, và cả mùi hôi thối của bê tông ẩm ướt vẫn lẩn quẩn đâu đó trong khứu giác vốn quá nhạy bén của một chuyên gia pháp y. Kẻ Kiến Tạo (KKT) đã không chỉ là một sát nhân; hắn là một người kể chuyện bằng sự tàn bạo, sử dụng thi thể và phế liệu xây dựng làm chất liệu.

Hiếu ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính soi rõ những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt anh.

Cái vết cắt sắc nét trên khối bê tông, cái lưỡi cắt thủy lực công nghiệp. Hiếu lục lọi trong đống hồ sơ Vĩnh An, tìm kiếm một tài liệu kỹ thuật cũ mà anh đã tự mình sao chép.

Sau nhiều giờ đồng hồ lướt qua các sơ đồ và báo cáo vật liệu, anh tìm thấy nó: chi tiết về một lô hàng lưỡi cắt đặc chủng, được Tập đoàn Hắc Long nhập khẩu để xử lý khẩn cấp các vật liệu thép bị lỗi sau khi sập cầu. Đó là công cụ được dùng để che đậy bằng chứng, để cắt bỏ những mảnh vỡ của sự thật. KKT đã dùng chính công cụ hủy hoại gia đình anh để trả thù những kẻ đã gây ra nó.

[ Sự trùng hợp này không thể là ngẫu nhiên, mà là một lời thách thức trực tiếp, một tín hiệu chỉ dành riêng cho Hiếu.

Hiếu đưa tay lên xoa thái dương. Nếu KKT biết về chi tiết này, hắn phải là một người có quyền tiếp cận hồ sơ nội bộ, hoặc là một người đã từng tham gia vào cuộc điều tra Vĩnh An.

Ngoại trừ Hiếu, chỉ có Mai và một vài sĩ quan cấp cao biết về sự tồn tại của loại lưỡi cắt này. Hiếu lập tức loại bỏ khả năng KKT là Mai. Mai có thể lạnh lùng, nhưng cô vẫn tôn thờ công lý của luật pháp. KKT thì khác; hắn đang thực hiện một nghi thức rửa tội bằng máu.

Tại sở cảnh sát, sự căng thẳng tăng lên đến đỉnh điểm. Đội trưởng Mai đang phải đối mặt với áp lực nặng nề từ cấp trên. Vụ án đã gây chấn động dư luận, đe dọa sự ổn định của giới tài phiệt. Cấp trên muốn một kết quả nhanh chóng, dù là kết quả nào đi nữa. Mai gạt đi đống báo cáo pháp y vô dụng: không có dấu vân tay, không có ADN lạ, không có nhân chứng.

KKT dường như đã làm sạch hiện trường bằng các chất hóa học chuyên dụng và thao tác trong bóng tối tuyệt đối. Mai cảm thấy bất lực, nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trên một chi tiết nhỏ trong bức ảnh chụp hiện trường.

Trong bức ảnh, khối bê tông và thanh thép tạo thành một hình thái mang tính biểu tượng, giống như một ngai vàng.

Nhưng bên dưới ngai vàng đó, bị che khuất một cách tinh vi, là một mảnh giấy note nhỏ, bị ướt và gần như tan rã. Mảnh giấy đó không nằm trong danh sách vật chứng. Mai nhớ lại, đó là một chi tiết mà cô đã cố tình nhét vào túi áo trước khi chuyên viên pháp y thu thập.

Trên mảnh giấy đó, chỉ có một dòng chữ viết bằng mực tàu: “Vua giả không thể ngự trị trên nền móng mục nát.” Ký tự cuối cùng, một nét phẩy tinh tế, là một dấu hiệu bí mật mà chỉ có Hiếu mới biết. Đó là dấu hiệu anh thường dùng khi kết thúc các báo cáo pháp y tuyệt mật, những báo cáo mà chỉ có hai người họ được xem.

Mai biết, đây không phải là lời nhắn của KKT gửi cho cảnh sát. Đây là lời nhắn của KKT gửi cho Hiếu. Hoặc tệ hơn, KKT đang cố gắng đổ tội cho Hiếu.

Mai lập tức rời khỏi phòng họp, tâm trí hỗn loạn. Cô gọi điện cho số điện thoại cũ của Hiếu, tất nhiên là không có ai nhấc máy.

Cô quyết định đi điều tra riêng, tìm hiểu xem Hiếu đang ở đâu. Cô vẫn không thể quên được ánh mắt Hiếu khi nhìn cô rời đi ba năm trước: sự thất vọng, sự đau khổ, và sự lạnh lùng tột độ. Giờ đây, cô phải đối mặt với khả năng người đàn ông duy nhất cô tin tưởng lại đang đi trên con đường báo thù đẫm máu.

Trong căn hộ cũ, Hiếu đã giải mã xong "tác phẩm nghệ thuật" của KKT.

Khối bê tông bị vương miện hóa chính là biểu tượng của sự tham lam và quyền lực. Nạn nhân là Giám đốc của một dự án con, người đã ký lệnh giả mạo hồ sơ vật liệu.

KKT không giết ngẫu nhiên; hắn đang loại bỏ từng mắt xích trong chuỗi tai họa Vĩnh An. Chuỗi mắt xích này được Hiếu gọi là "Tứ Trụ Mục Nát" – bốn kẻ đứng đầu Hắc Long đã che đậy vụ tai nạn. Nạn nhân thứ nhất là Gã Kiến Tạo (CEO phụ trách xây dựng).

Theo logic của chuỗi mắt xích, mục tiêu tiếp theo phải là Kẻ Tài Chính. Kẻ Tài Chính là người đã dùng thủ đoạn kế toán để hợp pháp hóa các khoản chi phí phi pháp, biến tiền đen thành tiền sạch để chạy án và bịt miệng các nhân chứng. Kẻ Tài Chính này chính là ông Cao Hưng, Giám đốc Tài chính cấp cao của Tập đoàn Hắc Long.

Ông ta nổi tiếng là kẻ sống xa hoa, cuồng tín sưu tập đồ cổ và thường xuyên lui tới một nhà đấu giá nghệ thuật tư nhân, ẩn mình trong một khu biệt thự biệt lập.

Hiếu nhìn vào ảnh chụp của Cao Hưng. Một gã đàn ông béo tốt, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai, luôn tự hào khoe khoang về bộ sưu tập gốm sứ thời Minh. Nếu KKT tiếp tục dùng nghệ thuật làm chất liệu, hắn sẽ nhắm vào điểm yếu này của Cao Hưng.

Hiếu đứng dậy, thay một chiếc áo khoác đen mới, giấu chiếc bộ đàm cũ vào trong túi. Anh không có ý định ngăn cản KKT. Anh muốn đến trước, không phải để cứu Cao Hưng, mà để thu thập những manh mối mà KKT chắc chắn sẽ để lại, hoặc tệ hơn, để ngăn KKT hủy diệt bằng chứng có thể lật đổ toàn bộ Tứ Trụ. KKT là một kẻ tàn nhẫn, nhưng Hiếu cần sự tàn nhẫn đó. KKT đang dọn đường cho anh, bằng cách loại bỏ từng kẻ thù mà luật pháp không thể chạm tới.

Hiếu nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối. Ánh đèn neon của thành phố dường như đang nhấp nháy một cách bệnh hoạn, phản chiếu nỗi đau và sự tức giận của anh. Anh biết, việc anh trở lại không thể tránh khỏi. Anh đã là một phần của bóng tối này từ lâu.

Anh rời căn hộ, khóa chặt cánh cửa lại như thể khóa lại ba năm yên bình giả tạo. Con đường phía trước dẫn thẳng đến nhà đấu giá nghệ thuật tư nhân của Cao Hưng, một nơi nguy hiểm ẩn mình trong sự xa hoa. Hiếu không còn là chuyên gia pháp y nữa; anh là một kẻ săn lùng sự thật, một cái bóng đang rình rập giữa sự hỗn loạn. Anh cần phải hành động nhanh chóng, trước khi cảnh sát đến, và trước khi KKT kịp biến Cao Hưng thành một "tác phẩm" kinh hoàng khác.

Anh hòa mình vào cơn mưa, chiếc áo khoác đen làm lu mờ sự hiện diện của anh giữa thành phố đang chìm trong sự mục nát. Đây là cuộc đối đầu đầu tiên của anh với Kẻ Kiến Tạo, và Hiếu không có ý định để KKT chiếm được lợi thế. Anh phải là người nắm giữ Mắt Xích Đen Tối, dù cái giá phải trả là gì đi nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×