Sự hỗn loạn đã trở thành đồng minh duy nhất của Hiếu và Mai. Tin tức về Khóa Tổng Thể, mặc dù bị Bà Thảo kịch liệt bác bỏ là "sự xáo trộn do khủng bố", đã gây ra một làn sóng hoảng loạn và nghi ngờ trên toàn thành phố. Mặc dù các kênh truyền thông chính thống được kiểm soát hoàn toàn, nhưng thông tin rò rỉ qua các mạng lưới ngầm và các diễn đàn quốc tế đã khiến nhiều người dân thành phố bắt đầu đặt câu hỏi về tính toàn vẹn của Hội Đồng Giám Sát.
Hiếu và Mai lợi dụng sự hỗn loạn này để di chuyển. Rừng tre đã cho họ một nơi ẩn náu tạm thời, nhưng không thể lâu dài. Tiếng trực thăng rà soát đã trở thành âm thanh thường trực trên đầu họ. Mỗi bước chân là một canh bạc.
"Chúng ta cần phải ra khỏi khu vực này," Mai thì thào, nhìn vào bản đồ số hóa Khang đã cài đặt sẵn trong điện thoại. Bản đồ này hiển thị các điểm kiểm soát của an ninh Hội Đồng Giám Sát và các tuyến đường tuần tra. "Chúng ta đang ở quá gần ngoại ô, nơi mà việc tìm kiếm cá nhân hóa dễ dàng hơn. Nếu chúng ta hòa vào đám đông, chúng ta sẽ khó bị nhận diện hơn."
Mục tiêu của họ là Tháp Truyền Thông Trái Tim Thành Phố, một ngọn tháp chọc trời làm bằng kính và thép, nơi đặt máy chủ trung tâm và các trung tâm phát sóng của toàn bộ hệ thống thông tin. Nó giống như một kim tự tháp sắt, biểu tượng cho quyền lực tối thượng của Bà Thảo.
Họ quyết định đi bộ xuyên qua khu dân cư cũ, nơi các con hẻm chật chội và các khu chợ đông đúc tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Họ thay quần áo cũ Khang chuẩn bị sẵn, cố gắng trông giống như những người dân lao động bình thường. Tuy nhiên, căng thẳng vẫn hằn sâu trên khuôn mặt của cả hai.
"Anh có chắc là chúng ta sẽ làm được không, Hiếu?" Mai hỏi, giọng cô chứa đựng một chút hoài nghi. Cô không sợ cái chết, nhưng cô sợ thất bại. Cô sợ rằng sự hy sinh của Khang sẽ là vô ích.
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác," Hiếu trả lời, mắt anh không rời khỏi màn hình điện thoại. "Chúng ta có Khóa Tổng Thể. Đó là một sức mạnh không thể tin được. Dù Bà Thảo có bao nhiêu vệ binh và công nghệ đi nữa, bà ta không thể chống lại mã nguồn gốc của chính hệ thống mà bà ta đang kiểm soát. Đây là một cuộc chiến của tri thức, và chúng ta đang nắm giữ chìa khóa."
Hiếu đột ngột kéo Mai vào một góc tối khi một xe tuần tra đi ngang qua. Trái tim họ đập thình thịch.
"Chúng ta cần một sự đánh lạc hướng lớn," Hiếu nói. "Việc đột nhập vào Tháp Truyền Thông là bất khả thi nếu an ninh tập trung hoàn toàn vào chúng ta."
Hiếu nảy ra một ý tưởng. Anh sử dụng một ứng dụng điều khiển từ xa Khang đã tạo ra, ứng dụng này được thiết kế để điều khiển các thiết bị điện tử cũ. Anh nhắm vào một tòa nhà bỏ hoang gần đó. Anh ta đã học được từ Khang cách sử dụng tín hiệu tần số thấp để kích hoạt các thiết bị bảo mật lỗi thời.
Anh gõ nhanh vào màn hình. Năm phút sau, một tiếng còi báo động khàn khàn vang lên từ tòa nhà bỏ hoang. Sau đó là một tiếng nổ nhỏ, không gây chết người, nhưng đủ lớn để tạo ra một đám khói đen.
"Mọi người sẽ nghĩ đó là một tai nạn," Hiếu nói, kéo Mai đi. "Ít nhất, nó sẽ kéo một phần an ninh ra khỏi khu vực trung tâm."
Kế hoạch của họ là sử dụng hệ thống tàu điện ngầm không người lái của thành phố. Hệ thống này tự động, nhưng Khang đã cài đặt một cửa hậu cho phép can thiệp cục bộ vào lịch trình. Tuy nhiên, họ cần phải tìm một trạm tàu điện ngầm có mật độ an ninh thấp.
Họ đến một trạm tàu điện ngầm cũ, nằm sâu dưới lòng đất, nơi ít người qua lại. An ninh ở đây lỏng lẻo hơn. Hiếu dùng một thẻ khóa điện tử đa năng Khang để lại để vô hiệu hóa cổng quay.
Khi họ xuống sân ga tối tăm, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hiếu. Sân ga vắng lặng một cách bất thường.
"Cẩn thận," Mai cảnh báo. "Nơi này quá yên tĩnh."
Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ hệ thống loa công cộng của nhà ga: "Hiếu. Mai. Trò chơi kết thúc rồi."
Cả hai quay lại. Đứng ở cuối đường hầm là ba người lính đánh thuê mặc áo giáp đen. Họ không phải là lính tuần tra bình thường; họ là thành viên của Đơn Vị Phản Ứng Đặc Biệt, đội quân riêng của Bà Thảo, được huấn luyện để đối phó với các mối đe dọa cấp cao.
"Các ngươi không thể thoát được," một trong số họ nói. "Hội Đồng Giám Sát đã biết mọi đường đi nước bước của các ngươi."
Hiếu nhận ra rằng sự đánh lạc hướng của anh không hiệu quả. Bà Thảo đã lường trước mọi hành động của họ.
"Cô ta đã theo dõi chúng ta từ lúc chúng ta rời khỏi nhà Khang," Mai thì thào, sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt cô.
Hiếu rút khẩu súng lục. Anh không muốn bắn, nhưng anh biết không còn cách nào khác.
"Chúng tôi không muốn làm hại các người," Hiếu nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Chúng tôi chỉ muốn đưa sự thật ra ánh sáng."
"Sự thật không quan trọng," tên lính đánh thuê trả lời, nâng khẩu súng trường lên. "Chỉ có trật tự là quan trọng."
Cuộc đấu súng nổ ra. Hiếu nhanh chóng bắn một phát, nhắm vào đèn chiếu sáng phía trên. Tiếng nổ nhỏ làm căn phòng chìm vào bóng tối. Anh kéo Mai vào sau một cột bê tông.
"Chúng ta phải chạy!" Hiếu hét lên.
Một trong những tên lính đánh thuê bắn trả, viên đạn găm vào cột bê tông ngay cạnh đầu Hiếu. Họ bò dọc theo đường ray, cố gắng tìm nơi ẩn náu. Tiếng súng của lính đánh thuê không ngừng vang lên, chúng không muốn giết họ, chỉ muốn bắt họ.
Mai nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy từ đường hầm phía xa, báo hiệu tàu điện ngầm sắp đến.
"Hiếu, tàu sắp đến!" cô nói.
Hiếu có một ý tưởng táo bạo. Anh ta rút điện thoại của Khang, kích hoạt cửa hậu. Anh ta gõ một chuỗi lệnh phức tạp, làm rối loạn tín hiệu điều khiển của tàu.
Tên lính đánh thuê thứ ba đã đuổi kịp họ. Hắn lao tới, cố gắng tóm lấy Mai. Hiếu không chần chừ, anh ta bắn một phát vào chân hắn. Tên lính ngã xuống với tiếng rên rỉ đau đớn.
Hiếu hoàn thành lệnh của mình ngay khi con tàu điện ngầm lao tới sân ga với tốc độ điên cuồng, vượt xa tốc độ quy định. Ánh sáng đèn pha rực rỡ và tiếng ồn kinh hoàng nhấn chìm tất cả.
"Lên tàu!" Hiếu hét lên.
Anh và Mai nhảy lên con tàu đang chạy. Lính đánh thuê còn lại quá bất ngờ trước sự việc này, chúng không kịp phản ứng. Tàu lao đi trong bóng tối đường hầm.
Cả hai thở dốc, dựa vào cửa toa tàu. Hiếu nhìn vào điện thoại: con tàu sẽ không dừng lại ở bất cứ trạm nào. Nó sẽ tiếp tục chạy hết tốc độ cho đến khi đến trạm cuối cùng, một trạm bảo dưỡng bí mật gần Tháp Truyền Thông Trái Tim Thành Phố.
"Chúng ta đã thành công," Mai nói, một nụ cười mệt mỏi nở trên môi cô. "Bây giờ, chúng ta sẽ làm gì khi đến đó?"
"Chúng ta sẽ bước vào nơi mà Bà Thảo nghĩ rằng không ai có thể vào được," Hiếu trả lời. "Chúng ta sẽ dùng Khóa Tổng Thể để mở khóa Trái Tim Của Hệ Thống."
Khi con tàu lao nhanh trong bóng tối, Hiếu và Mai bắt đầu cảm thấy sự cô đơn và áp lực của nhiệm vụ. Họ đã mất Khang, người bạn trung thành và tài năng nhất của họ. Họ không thể để cái chết của anh là vô ích.
Họ tiếp tục bàn bạc về kế hoạch. Mai giải thích rằng cô sẽ cần thời gian để tải Khóa Tổng Thể vào hệ thống cốt lõi của Tháp Truyền Thông. Bà Thảo đã xây dựng một hệ thống bảo mật vật lý nhiều lớp, nhưng nếu Mai có thể truy cập vào máy chủ trung tâm, cô có thể bỏ qua tất cả.
"Thời gian là kẻ thù của chúng ta," Mai nói. "Ngay khi chúng ta vào, Bà Thảo sẽ biết. Bà ta sẽ huy động mọi lực lượng để ngăn cản chúng ta."
"Anh sẽ mua thời gian cho em," Hiếu nói. "Anh biết cách. Anh sẽ sử dụng những gì Khang đã dạy cho chúng ta. Anh sẽ tạo ra một sự đánh lạc hướng ở cấp độ cao hơn. Anh sẽ đi vào trung tâm phát sóng chính."
Tàu điện ngầm cuối cùng cũng dừng lại, không phải ở một sân ga, mà ở một đường hầm bảo dưỡng ẩm ướt và tối tăm. Họ nhanh chóng xuống tàu. Ngay phía trên họ là một cánh cửa kim loại nặng nề, lối vào khu vực bảo trì bí mật của Tháp Truyền Thông.
Hiếu dùng một công cụ đa năng Khang đưa cho để phá khóa cánh cửa. Họ đi vào một hành lang lạnh lẽo, đầy dây điện và ống dẫn. Không có an ninh ở đây, chỉ có các máy móc.
Họ bắt đầu leo lên Tháp Truyền Thông, sử dụng các thang thoát hiểm khẩn cấp và các đường ống bảo trì. Mọi tầng lầu đều được bảo vệ bằng hệ thống cảm biến và camera, nhưng Mai đã dùng một thiết bị điện tử nhỏ để làm rối loạn tạm thời các camera mà họ đi qua.
Khi họ lên đến tầng thứ bảy mươi, nơi máy chủ trung tâm tọa lạc, họ thấy một cánh cửa thép dày được canh giữ bởi hai lính đánh thuê. Đây là lần đầu tiên họ đối mặt với an ninh trực tiếp kể từ khi ra khỏi đường hầm.
Hiếu và Mai nhìn nhau. Không còn đường quay lại. Họ phải chiến đấu.
"Em tìm cách truy cập vào hệ thống," Hiếu nói. "Anh sẽ đánh lạc hướng chúng."
Hiếu ném một thiết bị gây nhiễu Khang chuẩn bị vào một góc khuất. Tiếng rít cao chói tai làm hai tên lính mất tập trung trong giây lát. Hiếu lợi dụng khoảnh khắc đó, lao ra khỏi nơi ẩn nấp, bắn hai phát súng nhanh và chính xác vào vai và chân của chúng.
Hai tên lính đánh thuê gục xuống, súng rơi loảng xoảng. Hiếu lấy thẻ khóa của chúng.
"Anh không giết chúng," Mai nói.
"Chỉ làm chúng bất lực," Hiếu trả lời, anh không muốn trở thành một kẻ giết người. "Chúng ta không phải là những gì Bà Thảo đã nói. Chúng ta là những người tìm kiếm sự thật."
Họ mở cánh cửa thép và bước vào phòng máy chủ, một căn phòng lạnh lẽo, nơi hàng trăm máy tính nhấp nháy ánh sáng xanh và đỏ.
"Nhanh lên!" Hiếu thúc giục. Anh ta biết rằng tiếng động của cuộc đấu súng sẽ sớm thu hút thêm an ninh.
Mai kết nối điện thoại của Khang với một cổng dữ liệu chính trên máy chủ trung tâm. Cô bắt đầu tải Khóa Tổng Thể vào hệ thống.
"Ba phút," Mai thì thào, nhìn vào thanh tiến trình trên màn hình điện thoại. "Chúng ta có ba phút."
Hiếu đứng canh ở cửa. Anh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ xa. Chúng đang đến. Anh biết rằng anh phải làm một cái gì đó. Anh nhìn thấy một loạt các màn hình lớn chiếu trực tiếp hình ảnh về các kênh truyền hình thành phố. Anh nhận ra rằng anh đã tìm thấy trung tâm phát sóng chính.
Hiếu chạy đến bảng điều khiển. Anh ta sử dụng thẻ khóa để mở khóa bảng điều khiển và bắt đầu gõ một chuỗi lệnh Khang đã dạy cho anh ta. Anh sẽ không chỉ đánh lạc hướng; anh sẽ tung ra thông điệp của mình.
Hiếu nhìn thấy thanh tiến trình tải dữ liệu của Mai: còn hai phút.
Tiếng súng đã gần hơn. Đơn Vị Phản Ứng Đặc Biệt đã đến tầng của họ.
"Anh phải làm gì, Hiếu?" Mai hỏi.
"Anh sẽ gửi cho Bà Thảo một thông điệp nhỏ," Hiếu nói, nở một nụ cười mỉm. "Một thông điệp không thể bị phủ nhận."
Hiếu nhấn nút.
Trên tất cả các màn hình tivi, máy tính, điện thoại di động của thành phố, chương trình đang phát đột ngột bị cắt. Thay vào đó, là hình ảnh của Hiếu, được truyền trực tiếp từ Tháp Truyền Thông Trái Tim Thành Phố.
Hiếu nhìn thẳng vào camera an ninh. Gương mặt anh ta đầy sự quyết tâm.
"Người dân thành phố," Hiếu nói, giọng anh ta vang vọng qua các loa phát thanh. "Tôi là Hiếu. Tôi là người mà Hội Đồng Giám Sát gọi là kẻ khủng bố. Nhưng tôi đến đây để nói cho các bạn sự thật."
Anh bắt đầu kể về gia đình mình, về Khóa Tổng Thể, về Khang, và về sự kiểm soát và lừa dối của Bà Thảo. Anh biết anh đang nói những lời cuối cùng của mình. Nhưng anh phải nói.
Tiếng súng nổ vang. Cửa thép bị phá. Lính đánh thuê lao vào phòng.
"Hiếu!" Mai hét lên.
"Chạy đi, Mai! Anh đã câu đủ thời gian rồi!" Hiếu hét lên, anh ta rút chốt an toàn khỏi thiết bị kích nổ cuối cùng và ném nó vào giữa các lính đánh thuê.
Anh ta lao tới cửa sổ, nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới chân mình.
"Khóa Tổng Thể đã được tải xong!" Mai hét lên. "Bây giờ, chúng ta phải đi!"
Hiếu nhìn thấy ánh sáng xanh nhấp nháy từ điện thoại của Khang. Mai đã thành công.
Cả hai nhảy ra khỏi cửa sổ, lao vào bóng tối của thành phố đang bị rung chuyển bởi sự thật vừa được tiết lộ.
Sự rơi tự do kết thúc khi họ đáp xuống một bệ thang máy khẩn cấp, thứ mà Khang đã dự phòng. Khóa Tổng Thể đã được kích hoạt. Trái tim Của Hệ Thống đã nằm trong tay họ. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.