mắt xích đen tối

Chương 12: Hỏa Lực và Sự Rạn Nứt Của Đế Chế


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng lốp xe rít lên ngoài đường đất ngay lập tức cắt đứt niềm hân hoan chiến thắng. Khang, người bạn cũ của Hiếu, lập tức lao lên cầu thang với tốc độ kinh hoàng. Anh ta không cần phải nhìn ra ngoài để biết điều gì đang xảy ra. Sự im lặng đột ngột của mạng lưới vệ tinh độc lập đã nói lên tất cả. Bà Thảo không chỉ phản ứng; bà ta đã hành động với sự tàn bạo và chính xác tối đa.

"Chúng ta không có nhiều thời gian," Khang thét lên từ tầng trên, giọng anh ta tràn đầy sự tập trung. "Chúng ta vừa công bố sự thật, nhưng giờ đây chúng ta là mục tiêu sống. Hệ thống phòng thủ của tôi chỉ là lưới điện cũ và mấy cái bẫy cảm ứng, không thể chống lại hỏa lực quân sự."

Hiếu và Mai nhìn nhau trong bóng tối lờ mờ của tầng hầm. Ánh sáng duy nhất đến từ màn hình máy tính vẫn đang nhấp nháy những dòng tin tức khẩn cấp. Họ đã thành công. Thế giới đã biết. Các chính phủ, các tập đoàn, các tổ chức nhân quyền đều đang xôn xao, cố gắng xác minh và giải mã lượng dữ liệu khổng lồ mà Mai vừa tung ra. Chiến thắng đó đổi bằng mạng sống của họ.

"Anh có lối thoát nào khác không, Khang?" Hiếu hỏi, anh nắm chặt khẩu súng lục cũ Khang đưa cho. Khẩu súng cảm thấy lạnh và nặng trong tay anh, một lời hứa đau đớn về bạo lực sắp xảy ra.

Khang trượt xuống cầu thang, tay anh ta ôm một chiếc hộp kim loại đầy dây điện và pin. "Có. Một đường cống thoát nước mưa cũ, dẫn ra suối cạn sau nhà. Nhưng nó rất hẹp, và tôi cần phải cho nổ tung một đoạn tường để mở đường. Nó sẽ gây ra tiếng động lớn. Chúng ta chỉ có thể dùng nó như một kế hoạch dự phòng cuối cùng." Khang vội vã cài đặt thiết bị gây nhiễu sóng tần số thấp quanh phòng. "Cái này sẽ làm rối loạn liên lạc và máy bay không người lái của chúng trong vài phút."

Mai đứng dậy, lấy lại sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Cô nhìn Hiếu. "Chúng ta đã làm những gì phải làm. Giờ chúng ta phải sống sót để kể lại câu chuyện này."

Tiếng động cơ xe cộ đã gần hơn, giờ đây kèm theo tiếng người đi bộ và tiếng động của thiết bị quân sự. Lính đánh thuê. Bà Thảo không hề hứa hẹn. Bà ta cử những người được huấn luyện để giết chết, không phải để bắt giữ.

Khang chỉ vào một góc phòng, nơi có một chồng sách cũ kỹ che giấu. "Đó là đường cống. Tôi sẽ câu giờ. Các cậu chuẩn bị thuốc nổ. Nếu chúng vượt qua được hàng rào thứ nhất, các cậu hãy kích hoạt nó và chạy. Đừng lo cho tôi. Tôi có quá nhiều bí mật của Hội Đồng Giám Sát, tôi biết rõ cách để tồn tại trong hệ thống này hơn bất kỳ ai."

"Không, chúng ta sẽ đi cùng nhau," Hiếu phản đối.

"Không thể," Khang lắc đầu. "Tôi cần phải ở lại đây để vận hành thiết bị nhiễu sóng và bẫy cảm ứng. Sự hy sinh của tôi sẽ mua cho các cậu vài phút quý giá. Hãy nhớ rằng, các cậu là bằng chứng sống. Khóa Tổng Thể đã được công bố, nhưng chính các cậu mới là những người có thể chứng thực nó trước tòa án quốc tế."

Trước khi Hiếu kịp nói thêm, Khang đã biến mất lên tầng trên, mang theo chiếc hộp nhiễu sóng.

Chỉ vài giây sau, tiếng súng bắt đầu. Không phải tiếng súng lục nhỏ, mà là tiếng súng trường tự động rền vang, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng. Kính cửa sổ vỡ vụn. Khang đang chiến đấu.

Hiếu và Mai nhanh chóng di chuyển đến góc phòng. Khí lạnh và bụi bẩn bốc lên từ khe hở nhỏ. Hiếu lấy gói thuốc nổ dẻo Khang chuẩn bị sẵn, lắp thiết bị hẹn giờ và đặt nó vào đoạn tường hẹp. Anh biết rằng anh phải đặt nó ở một góc độ hoàn hảo để mở đường mà không làm sập toàn bộ tầng hầm.

Tiếng súng ở tầng trên đột nhiên im bặt. Sau đó là một tiếng nổ nhỏ, tiếng la hét của lính đánh thuê. Khang đã kích hoạt một trong các bẫy của mình. Nhưng sự im lặng đó không kéo dài. Tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, lần này ngay trên đầu họ. Chúng đã vượt qua hàng rào phòng thủ ban đầu của Khang.

Hiếu nhìn đồng hồ bấm giờ trên thiết bị kích nổ: ba mươi giây.

"Nhanh lên!" Mai giục.

Hiếu cài đặt thiết bị. Anh nhìn cánh cửa lên cầu thang, chờ đợi Khang. Nhưng Khang không trở lại.

"Chúng ta không thể chờ nữa," Hiếu nói. Anh rút chốt an toàn khỏi thiết bị kích nổ. "Nếu chúng ta bị bắt, mọi nỗ lực của chúng ta đều vô ích."

Ngay khi anh chuẩn bị nhấn nút, Khang xuất hiện ở đỉnh cầu thang, người anh ta dính máu. Anh ta bị thương, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

"Chạy đi, Hiếu! Mai!" Khang gầm lên, anh ta vừa nói vừa bắn một phát súng cuối cùng lên trần nhà, làm sập một phần cấu trúc. Anh ta chạy xuống, nhưng ngay lúc đó, Hiếu thấy hai lính đánh thuê theo sát phía sau Khang.

"Bây giờ!" Hiếu hét lên. Anh nhấn nút kích hoạt.

Tiếng nổ vang lên, một âm thanh rung chuyển, khiến cả tầng hầm rung lắc dữ dội. Bụi bê tông và gạch đá bay mù mịt. Một lỗ hổng đã mở ra trên tường, lộ ra đường cống thoát nước đen ngòm, chật hẹp.

"Xông vào!" Khang hét lên, anh ta dùng cơ thể mình che chắn cho Hiếu và Mai.

Họ lao vào lỗ hổng, chui vào đường cống lạnh lẽo, tối tăm. Khang là người cuối cùng. Khi Hiếu và Mai bò đi, họ quay lại nhìn. Khang đã nằm trên mặt đất, máu chảy ra từ vai. Anh ta dùng chút sức lực cuối cùng để kéo một thanh sắt chắn ngang lỗ hổng, làm chậm bước tiến của lính đánh thuê.

"Đi đi!" Khang thì thào, giọng anh ta yếu ớt. "Hãy làm cho sự hy sinh của chúng ta có ý nghĩa!"

Hiếu và Mai biết rằng họ không thể quay lại. Với trái tim nặng trĩu, họ tiếp tục bò đi, để lại người bạn đã hy sinh thân mình cho họ và cho sự thật. Cảm giác tội lỗi và sự quyết tâm đốt cháy Hiếu. Anh thề sẽ không để Khang hy sinh vô ích.

Đường cống chật hẹp, đầy bùn lầy. Họ bò qua bóng tối, nghe thấy tiếng lính đánh thuê gầm gừ phía sau, tiếng đập mạnh vào thanh sắt chắn ngang. Nhưng đường hầm uốn khúc và cuối cùng họ đã đến được suối cạn.

Họ ra khỏi cống, chạy về phía rừng tre. Ánh mặt trời chói lọi làm đau mắt họ. Tiếng trực thăng từ phía xa đang đến gần. Bà Thảo đang huy động mọi nguồn lực để bịt miệng họ trước khi thông tin được lan truyền quá rộng.

Khi họ chạy sâu vào rừng, Hiếu kiểm tra điện thoại vệ tinh của Khang, thứ duy nhất còn kết nối. Màn hình điện thoại hiển thị hàng trăm thông báo. Sự thật đã bùng nổ.

Một đoạn video phỏng vấn Bà Thảo hiện lên. Bà ta đứng trước một bục giảng, gương mặt thanh thản và kiên định, phát biểu trước giới truyền thông quốc tế.

"Đây là một nỗ lực bôi nhọ trắng trợn, một cuộc tấn công khủng bố thông tin nhằm vào sự ổn định của thành phố," Bà Thảo nói, giọng bà ta lạnh lùng và dứt khoát. "Những dữ liệu được công bố là giả mạo, được tạo ra bởi các phần tử cực đoan. Tôi cam đoan rằng Hội Đồng Giám Sát sẽ thực hiện mọi biện pháp để bảo vệ trật tự và danh dự của chúng tôi. Những kẻ khủng bố đã bị phát hiện và sẽ sớm bị bắt giữ. Chúng tôi sẽ không để sự dối trá chiến thắng."

Hiếu nghiến răng. Bà Thảo đã bắt đầu chiến dịch truyền thông phản công của mình. Bà ta không chỉ phủ nhận sự thật, mà còn biến Hiếu và Mai thành tội phạm.

"Chúng ta không thể chạy mãi được," Hiếu nói với Mai, họ núp sau một bụi cây rậm rạp. "Bà ta có thể huy động toàn bộ quân đội và công nghệ theo dõi. Chúng ta cần phải dùng Khóa Tổng Thể để chống lại bà ta."

Mai gật đầu. "Tôi có một ý tưởng. Khóa Tổng Thể không chỉ là một gói dữ liệu. Nó là chìa khóa để tôi tái khởi động Hệ Thống Chính Của Kẻ Kiến Tạo, hệ thống điều khiển lưới điện, giao thông và truyền thông của thành phố. Dù bà Thảo đã xây dựng lớp bảo mật của riêng mình, nhưng Khóa Tổng Thể vẫn là mã gốc."

"Ý cô là sao?"

"Tôi có thể dùng nó để tạo ra một sự kiện không thể giải thích, một sự kiện khiến người dân không thể tiếp tục tin tưởng vào Bà Thảo nữa. Một cú sốc lớn. Chúng ta cần phải đến một trung tâm truyền thông lớn, nơi có thể kết nối trực tiếp với hệ thống cốt lõi."

Họ biết nơi đó. Tháp Truyền Thông Trái Tim Thành Phố, tòa nhà cao nhất, nơi mọi thông tin được phát đi. Việc đến đó là gần như không thể, một pháo đài được bảo vệ bởi an ninh nghiêm ngặt. Nhưng đó là cơ hội cuối cùng của họ.

Khi họ di chuyển xuyên qua khu rừng, tránh các điểm kiểm soát và trực thăng rà soát, Hiếu nhận ra rằng cuộc chiến đã vượt ra khỏi phạm vi cá nhân. Nó không chỉ là về việc báo thù cho gia đình anh, mà là cuộc chiến vì sự thật và tự do của cả thành phố. Sứ mệnh của họ giờ đây là phải đưa sự thật đến mọi ngóc ngách, ngay cả khi điều đó phải trả giá bằng sinh mạng của họ. Cái chết của Khang đã biến họ thành những người tử vì đạo. Họ không còn là kẻ trốn chạy nữa, họ là ngọn lửa cuối cùng hy vọng có thể đốt cháy đế chế dối trá của Bà Thảo. Họ phải thành công.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×