mắt xích đen tối

Chương 4: Đường Ranh Và Mật Mã Của Kẻ Sống Sót


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hiếu lao đi trong màn đêm, hơi thở gấp gáp hòa vào không khí lạnh buốt của khu rừng ven biệt thự. Anh không chạy trốn cảnh sát, anh đang chạy đua với thời gian. Chiếc USB trong túi áo như một viên than hồng, vừa là bằng chứng cứu rỗi, vừa là ngọn lửa thiêu đốt anh. Anh biết Mai sẽ không bỏ cuộc. Mai là người hiểu anh nhất, cô biết rõ những thói quen và nơi ẩn náu của anh, đặc biệt là căn hộ cũ kỹ đã trở thành nơi trú ngụ cho nỗi ám ảnh. Hiếu biết, thời gian anh có để giải mã chiếc USB chỉ được tính bằng phút.

Khi về đến căn hộ, Hiếu không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính rọi sáng khuôn mặt căng thẳng. Anh cắm USB vào cổng, một cửa sổ pop-up hiện lên với dòng chữ mật mã quen thuộc. Đó là thuật toán mã hóa AES-256, nhưng lớp khóa bên ngoài lại là một câu đố: một đoạn văn tiếng Latin cổ. Hiếu nhận ra ngay đó là câu trích dẫn từ cuốn sách luật pháp thời La Mã mà anh và Mai từng nghiên cứu trong những ngày còn làm việc chung, nói về sự tha hóa của công lý. KKT không chỉ gửi lời nhắn cho cảnh sát; KKT đang gửi lời nhắn cho hai người.

Mai lúc này đã đến trước cửa căn hộ cũ. Cô không bật đèn pin, đứng lặng thinh trong bóng tối, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng gió rít qua khe cửa.

Cô không cần vân tay hay mật mã; cô biết Hiếu sẽ ở đây, nơi anh giam cầm ký ức và nỗi đau của mình. Mai đưa tay lên gõ cửa, tiếng gõ vang vọng trong căn nhà trống trải như tiếng trống báo tử. "Hiếu, mở cửa. Em biết anh ở trong đó." Giọng Mai không lạnh lùng như ở sở cảnh sát, mà ẩn chứa sự tuyệt vọng và lo lắng. Cô là người duy nhất có thể thấy được sự thật ẩn sau sự tàn bạo của các vụ án: Hiếu đang bị đẩy vào một cái bẫy hoàn hảo.

Bên trong, Hiếu đang chạy đua với các ký tự.

Anh nhập vào mật mã dựa trên câu trả lời của câu đố Latinh, và lớp bảo vệ thứ nhất sụp đổ. Chiếc USB mở ra, bên trong là một thư mục chứa đầy các tài liệu pháp lý được đánh số thứ tự một cách tỉ mỉ. Đó là bản ghi chép chi tiết về các cuộc họp kín, các giao dịch hối lộ, và các bản dự thảo luật được chỉnh sửa để hợp pháp hóa việc sử dụng vật liệu kém chất lượng trong dự án Vĩnh An. Tất cả đều là bằng chứng trực tiếp tố cáo Kẻ Pháp Lý (Trần Long), cố vấn pháp luật cao cấp của Hắc Long, kẻ đã biến luật pháp thành công cụ phục vụ sự tham lam.

Tiếng gõ cửa của Mai trở nên dồn dập hơn. "Hiếu, nghe em. Đừng để hắn thao túng anh. Anh đang trở thành con rối của Kẻ Kiến Tạo! Ra đây, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện theo đúng luật pháp."

Hiếu siết chặt tay. Luật pháp? Chính luật pháp đã phản bội anh ba năm trước. Anh nhìn vào màn hình: ngoài các tài liệu, có một file duy nhất không mã hóa, mang tên "Hồ Sơ Ba." Đó là một bức ảnh chụp một khu nghĩa trang cũ kỹ, và đánh dấu đỏ vào một ngôi mộ trống. Bên dưới bức ảnh là một câu ngắn gọn, không có dấu chấm câu: "Luật sư không thể bào chữa cho cái chết đã được định sẵn."

Mục tiêu tiếp theo đã được xác định: Kẻ Pháp Lý, và địa điểm là một khu nghĩa trang.

KKT không chỉ muốn giết; hắn muốn Kẻ Pháp Lý phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng: sự trống rỗng, sự vô nghĩa của luật pháp trước cái chết.

Hiếu lập tức sao chép toàn bộ dữ liệu từ USB sang một ổ đĩa ẩn. Anh không thể tin tưởng bất cứ ai, kể cả Mai. Anh cần bằng chứng này để lật đổ Tứ Trụ, không phải để giao nộp cho một hệ thống đã mục nát.

Mai bắt đầu dùng bạo lực. Cô đạp mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, khóa chốt bật ra. Hiếu biết mình không thể trốn.

Anh nhanh chóng mở cửa sổ thoát hiểm, nhưng trước khi đi, anh làm một điều mà chỉ Hiếu mới làm. Anh để lại chiếc USB đã được format trắng, và bên cạnh nó là một tờ giấy note viết vội, chỉ một dòng duy nhất bằng mực xanh: "Bên trong chiếc gương nứt vỡ."

Khi Mai xông vào phòng, cô thấy sự hỗn độn của hồ sơ Vĩnh An, màn hình máy tính còn sáng, và chiếc USB nằm trên bàn. Trái tim cô thắt lại.

Anh đã ở đây. Anh đã bỏ trốn. Mai cầm chiếc USB lên, ánh mắt cô chạm vào dòng chữ trên tờ giấy note. "Bên trong chiếc gương nứt vỡ." Cô hiểu ngay lập tức. Hiếu muốn cô tìm kiếm thứ gì đó trong bộ sưu tập gốm sứ bị phá hủy của Cao Hưng, nơi chiếc gương phản chiếu đã được sắp đặt. Anh không muốn cô đuổi theo anh; anh muốn cô đuổi theo sự thật.

Mai nhìn ra cửa sổ mở toang, gió lạnh và mưa hắt vào phòng. Nước mắt hòa cùng nước mưa trên khuôn mặt cô. Cô biết, bằng cách này, Hiếu đã đẩy cô vào giữa cuộc chiến của anh. Cô phải lựa chọn: trung thành với luật pháp hay trung thành với công lý mà Hiếu đang tuyệt vọng tìm kiếm. Nếu Hiếu đã để lại bằng chứng ở hiện trường thứ hai, nó có thể là chìa khóa để bắt KKT. Nhưng điều đó cũng có nghĩa cô phải làm việc ngoài khuôn khổ, bảo vệ Hiếu khỏi chính đồng nghiệp của mình.

Hiếu lúc này đang trèo xuống mái hiên, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Anh đã rời bỏ Mai một lần nữa, nhưng lần này không phải để chạy trốn, mà để đẩy cô vào cuộc chơi. Anh phải đến khu nghĩa trang, nơi Kẻ Pháp Lý chuẩn bị đối mặt với bản án của mình. Hiếu không còn quan tâm đến việc KKT là ai; anh quan tâm đến việc KKT sẽ để lại bằng chứng gì để anh lật đổ Hắc Long. KKT là một công cụ tàn bạo, và Hiếu, giờ đây, là người duy nhất điều khiển được lưỡi dao đó, ít nhất là trong suy nghĩ của anh.

Anh phóng xe máy cũ kỹ của mình vào màn đêm, bóng anh biến mất giữa những ánh đèn đường mờ ảo. Trên đường đi,

Hiếu mở file ảnh trong ổ đĩa ẩn. Khu nghĩa trang cũ kỹ, hoang tàn, và ngôi mộ trống đó. Anh nhận ra đó là ngôi mộ dự định cho người đã chết trong vụ án Vĩnh An nhưng thi thể không bao giờ được tìm thấy – một công nhân bị giết để bịt miệng. KKT đang buộc Kẻ Pháp Lý phải đối diện với tội ác đã bị chôn vùi. Hiếu siết chặt tay lái. Cuộc đối đầu sắp tới sẽ không chỉ là một vụ giết người; nó sẽ là một màn kịch kinh dị, nơi sự thật bị bóp méo sẽ được phơi bày dưới ánh trăng lạnh lẽo. Anh biết, Kẻ Pháp Lý xứng đáng với hình phạt đó, và anh sẽ là khán giả duy nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×