mắt xích đen tối

Chương 5: Lời Bào Chữa Của Ngôi Mộ Trống


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khu Nghĩa trang Lãng Quên nằm ở rìa thành phố, một vùng đất bị lãng quên bởi cả người sống và người chết. Hàng ngàn bia mộ xám xịt đứng im lìm dưới ánh trăng mờ nhạt, trông như một đội quân câm lặng chứng kiến sự mục nát của thế giới. Trần Minh Hiếu dựng xe máy cũ sau bức tường đổ nát, mùi đất lạnh và hương khói nhang còn sót lại phả vào không khí. Đây là nơi hoàn hảo để Kẻ Kiến Tạo (KKT) thực hiện "tác phẩm" kinh dị tiếp theo, nơi luật pháp không thể chạm tới.

Hiếu cẩn thận tiến vào, bật thiết bị nhìn đêm tí hon mà anh đã giữ lại từ thời làm pháp y. Khung cảnh hiện ra rõ ràng hơn: những cây cổ thụ trơ trụi in bóng ma quái trên lối đi lát đá rêu phong. Hiếu biết, KKT không chọn nơi này ngẫu nhiên. Khu nghĩa trang này là biểu tượng cho sự chôn vùi của công lý, nơi những người chết oan không bao giờ tìm được sự an nghỉ, giống như công nhân đã bị Trần Long (Kẻ Pháp Lý) và Tứ Trụ chôn sống trong sự im lặng của vụ án Vĩnh An.

Ngôi mộ trống hiện ra, nằm sâu trong góc khuất nhất, bên cạnh một bức tường đá đổ nát. KKT đã tạo ra một sân khấu cho sự trừng phạt. Hiếu thấy Trần Long đang run rẩy đứng trước ngôi mộ, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn pin đơn độc của hắn. Trần Long là một người đàn ông béo lùn, với bộ vest đắt tiền bị bám đầy bụi đất, sự kiêu ngạo thường thấy đã tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột độ.

"Ai... ai ở đó!" Trần Long thét lên, giọng nói lạc đi vì hoảng loạn. Hắn không thể nhìn thấy Hiếu, nhưng cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực vô hình đang bao vây mình.

Hiếu ẩn mình sau một bức tượng Thiên Thần bị gãy cánh. Anh không muốn can thiệp, anh muốn xem KKT làm gì, và quan trọng hơn, muốn KKT để lại bằng chứng buộc tội Trần Long. Hiếu biết, KKT đang quan sát mọi thứ, có thể từ một vị trí cao hơn, như một đạo diễn đang chờ đợi khoảnh khắc cao trào.

Một giọng nói trầm thấp, được khuếch đại bằng bộ đổi giọng điện tử, vang lên từ trên không, lạnh lẽo như tiếng kim loại cọ xát vào đá. "Luật sư Trần Long. Ngươi đứng trước mộ của nạn nhân thứ năm. Ngươi là kẻ đã viết lại luật pháp để biến cái chết thành sự im lặng. Ngươi đã bào chữa cho quỷ dữ."

Trần Long run rẩy quỳ xuống, tay ôm đầu. "Không! Tôi chỉ làm việc của tôi! Hắc Long bảo tôi làm thế! Tôi không muốn!"

"Lòng tham không phải là sự bào chữa. Ngôi mộ trống này là bằng chứng cho sự trống rỗng trong linh hồn ngươi." Giọng nói của KKT vang vọng, tạo ra một áp lực tâm lý khủng khiếp. "Bây giờ, ngươi sẽ tự mình điền vào ngôi mộ này bằng thứ mà ngươi tôn thờ nhất: lời nói dối."

Từ bóng tối, một vật thể được ném xuống. Đó là một chiếc máy ghi âm cũ kỹ. Trần Long không dám nhặt. KKT tiếp tục: "Ngươi sẽ ghi âm lời thú tội của mình, chi tiết từng điều khoản, từng bản nháp giả mạo. Chỉ khi đó, ngươi mới có cơ hội được tha thứ."

Hiếu nhìn thấy một sợi dây thép mảnh như tóc, được thả xuống từ đỉnh bức tường đá, buộc một cây viết lông và một cuốn sổ da. KKT không sử dụng vũ lực ngay lập tức. Hắn đang sử dụng sự sợ hãi để buộc nạn nhân tự hủy diệt mình, một màn tra tấn tâm lý kinh hoàng.

Trần Long bò đến chiếc máy ghi âm. Hắn bắt đầu thút thít, sau đó là những lời thú nhận đứt quãng về việc thay đổi các điều khoản pháp lý, hợp pháp hóa vật liệu xây dựng kém chất lượng, và dùng tiền để mua chuộc nhân chứng. Hiếu nghe rõ từng lời, ghi nhớ từng chi tiết. Những lời thú tội này, nếu được công bố, sẽ làm sụp đổ toàn bộ bộ máy Hắc Long. Hiếu đã đạt được mục đích của mình. KKT là một công cụ tàn bạo nhưng hiệu quả.

Tuy nhiên, khi Trần Long kết thúc lời thú tội, giọng KKT đột ngột thay đổi, trở nên méo mó và mang tính chế giễu. "Một lời thú tội tuyệt vời. Nhưng công lý không thể chỉ dừng lại ở lời nói."

Đột nhiên, từ ngôi mộ trống, một lượng lớn hóa chất lỏng màu đen phun lên, bao trùm Trần Long. Hắn hét lên trong đau đớn tột cùng. Hóa chất đó không phải là axit; nó là một chất xúc tác cực mạnh, phản ứng với các loại vải sợi tự nhiên và kim loại, hòa tan chúng một cách nhanh chóng. Bộ quần áo và đôi giày da của Trần Long bắt đầu tan chảy, dính chặt vào da thịt. Điều kinh khủng nhất là KKT đã đặt một tấm kính dày bên trên miệng mộ, biến ngôi mộ trống thành một chiếc lồng kín, để nạn nhân phải chịu đựng sự phân hủy hóa học trong nỗi tuyệt vọng mà không thể thoát ra.

Hiếu biết anh phải hành động. Không phải để cứu Trần Long, mà để lấy chiếc máy ghi âm. Anh phóng ra khỏi chỗ nấp.

"KKT! Dừng lại!" Hiếu hét lên, giọng anh vang vọng khắp nghĩa trang.

Từ một cái bóng trên đỉnh bức tường đá, KKT xuất hiện. Hắn mặc một bộ đồ bảo hộ màu đen, đầu đội một chiếc mũ trùm kín, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, dường như đang phát sáng trong bóng đêm. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn xuống Hiếu với thái độ chế giễu.

Hiếu lao về phía ngôi mộ, tránh né những vệt hóa chất đen đang sôi sục. Anh cố gắng với lấy chiếc máy ghi âm, nhưng nó đã bị chiếc lồng kính ngăn lại. Hiếu rút súng (một khẩu súng bắn điện mà anh đã chuẩn bị) và nhắm vào ổ khóa chốt chiếc lồng kính.

KKT đột nhiên thả ra một loạt thiết bị bay không người lái cỡ nhỏ, chúng bay vút lên, mang theo các thiết bị gây nhiễu sóng và ánh sáng chói lòa, nhằm đánh lạc hướng Hiếu. Hiếu phải né tránh, mất đi sự tập trung. KKT đã dự đoán được sự xuất hiện của anh. Hắn biết Hiếu sẽ đến để lấy bằng chứng.

Trong lúc Hiếu đang vật lộn với những chiếc drone, KKT đã kịp thời bắn một sợi dây thép cực kỳ mạnh mẽ xuống, móc vào chiếc máy ghi âm và kéo nó lên.

"Công lý của ngươi là yếu đuối," giọng KKT vang lên đầy khinh bỉ. "Ngươi cần bằng chứng. Ta chỉ cần sự trừng phạt. Chúng ta không cùng chiến tuyến."

Hiếu kịp thời bắn một phát đạn điện vào bức tường đá gần KKT. KKT nhanh chóng tránh được, nhưng làm rơi chiếc máy ghi âm. Chiếc máy lăn xuống đất, vỡ tan tành. Tất cả những lời thú tội, tất cả bằng chứng, đều tan biến.

Hiếu nhìn KKT bằng ánh mắt căm phẫn tột độ. KKT đã không chỉ giết Trần Long; hắn đã phá hủy bằng chứng mà Hiếu cần để lật đổ Tứ Trụ một cách hợp pháp. Giờ đây, Hiếu chỉ có một chiếc ổ đĩa chứa đựng các tài liệu của Trần Long.

KKT nhìn Hiếu lần cuối, rồi tan biến vào bóng đêm như một ảo ảnh. Sự biến mất này càng khẳng định KKT là một người được huấn luyện kỹ lưỡng, hoặc là một người đã quen thuộc với những mánh khóe che giấu.

Hiếu chỉ có thể đứng đó, nhìn Trần Long đang vật lộn trong chiếc lồng kính. Công lý cá nhân đã được thực thi, nhưng công lý thực sự vẫn còn xa vời. Hiếu biết, anh đã thất bại trong việc lấy bằng chứng. Nhưng anh đã có được một thứ quan trọng hơn: một cuộc chạm trán trực tiếp với KKT, và một lời khẳng định rằng KKT không muốn Hiếu làm việc cho anh ta; KKT muốn Hiếu phải trở thành một kẻ báo thù như hắn.

Khi Hiếu rời khỏi nghĩa trang, tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu vang vọng từ xa. Mai đã đến, nhưng đã quá muộn. Hiếu phóng xe vào màn đêm, không còn là kẻ săn lùng, mà là kẻ bị săn đuổi, với một khối bằng chứng chưa đầy đủ và một đối thủ bí ẩn đang thách thức mọi giới hạn của anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×