máu mủ không ràng buộc

Chương 1: Ngày mưa định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa tầm tã, những cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo quất mạnh vào khung cửa kính bệnh viện. Cả hành lang tầng ba vang lên tiếng bước chân dồn dập của y tá, tiếng còi xe cứu thương vang ngoài sân, tiếng rên rỉ của những sản phụ sắp đến giờ sinh. Giữa mùi thuốc sát trùng nồng nặc, không khí căng thẳng bao trùm.

Trong một căn phòng sản, ánh đèn trắng hắt xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán một người phụ nữ trẻ. Cô ta gầy gò, gương mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt ga giường đến bật gân xanh. Đó là **Hạnh**, người giúp việc trong một gia đình giàu có ở thành phố. Đứa con trong bụng là kết quả của cuộc hôn nhân ngắn ngủi với người chồng cờ bạc, đã bỏ cô đi theo một người đàn bà khác. Lúc này, Hạnh chẳng còn gì ngoài sự oán hận, tủi nhục và một sinh linh đang vật vã trong bụng mình đòi ra đời.

Ngay cạnh phòng cô, một sản phụ khác cũng đang được đẩy vào. Người phụ nữ ấy mặc váy ngủ lụa, mái tóc dài rối bời nhưng vẫn ánh lên khí chất sang trọng. Đó là **Minh Châu**, vợ của một doanh nhân thành đạt. Châu vốn được nuông chiều, sống trong nhung lụa, cả thai kỳ chẳng thiếu thốn điều gì, hôm nay cũng chọn sinh ở bệnh viện tư cao cấp nhất thành phố. Thế nhưng giờ phút vượt cạn, nỗi đau chẳng chừa một ai.

Tiếng rên la vang vọng, tiếng bác sĩ trấn an:

– Cố lên, hít thở sâu, chúng tôi ở đây rồi.

Giữa những cơn đau quặn thắt, Hạnh quay đầu, qua khe hở cửa, cô thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn đang nắm tay vợ ở phòng bên. Đó là chồng của Châu, gương mặt đầy lo lắng, giọng nói dịu dàng:

– Em cố gắng một chút nữa, anh ở đây, con chúng ta sắp chào đời rồi.

Ánh mắt Hạnh thoáng tối sầm. Cô cảm thấy một mũi kim ghen tị xuyên thẳng vào lòng ngực. Cũng là sinh con, tại sao cô phải đơn độc trên chiếc giường lạnh lẽo, không một bàn tay nắm lấy? Cũng là đàn bà, tại sao số phận lại bất công đến thế?

Cơn đau dồn dập khiến cô cắn chặt môi, mùi máu tanh trong khoang miệng hòa lẫn nước mắt. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, một ý nghĩ đen tối vụt thoáng qua.

Đêm đó, trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Tiếng sấm rền vang như báo hiệu một biến cố sắp ập đến.

Khoảng gần nửa đêm, cả hai tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên gần như cùng lúc, hòa vào tiếng mưa rơi rào rạt ngoài cửa sổ. Một bé trai đỏ hỏn nằm trên ngực Minh Châu, còn Hạnh ôm lấy đứa bé gái nhỏ bé, gương mặt tràn ngập nước mắt.

Trong phút giây đầu tiên nhìn con, Hạnh thấy lòng mềm nhũn, muốn ôm ấp bảo vệ. Nhưng khi nhìn qua khe rèm, thấy vợ chồng Minh Châu cười rạng rỡ, trao nhau ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, cô lại thấy trái tim mình thắt lại.

“Con mình sinh ra, sẽ sống cuộc đời khổ sở như mình sao? Sẽ bị chà đạp, bỏ rơi, trở thành gánh nặng cho xã hội sao?” – Ý nghĩ ấy dấy lên trong đầu, càng lúc càng mạnh mẽ.

Trong lúc y tá bận rộn đi lại, kiểm tra, sắp xếp giấy tờ, Hạnh bất chợt thấy hai chiếc nôi được đặt cạnh nhau, chỉ cách một tấm rèm mỏng. Đứa bé trai của Châu đang ngủ ngoan lành, gương mặt sáng sủa, làn da trắng mịn, giống hệt cha nó. Còn con gái của Hạnh gầy nhỏ, khuôn mặt nhăn nhúm, tiếng khóc yếu ớt.

Bàn tay Hạnh run rẩy chạm vào thành nôi. Một ý niệm khủng khiếp lóe lên: nếu tráo đổi, con gái cô sẽ có một tương lai mà cô chưa bao giờ dám mơ. Còn đứa bé kia… số phận của nó sẽ ra sao, cô không muốn nghĩ đến.

Tiếng mưa vẫn dội ào ạt, như che lấp tiếng tim Hạnh đập loạn trong lồng ngực. Bóng tối trong phòng, tiếng bước chân y tá xa dần, chỉ còn cô và hai chiếc nôi kề sát.

Đôi mắt ướt nhòa, Hạnh cắn chặt môi đến bật máu. Bàn tay run rẩy bế con mình lên, áp vào ngực lần cuối. Nước mắt rơi lã chã xuống gương mặt non nớt.

“Tha lỗi cho mẹ…”

Khoảnh khắc đó, số phận hai đứa trẻ chính thức bị tráo đổi.

Bên ngoài, tiếng sấm nổ long trời. Cánh cửa hành lang đóng sầm lại, như khép chặt một bí mật sẽ chôn vùi suốt nhiều năm dài.

**Ngày mưa định mệnh ấy đã gieo mầm cho một bi kịch mà không ai ngờ tới…**


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×