máu mủ không ràng buộc

Chương 2: Nỗi ghen tị trong phòng sản


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi ào ạt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc quẩn quanh khắp dãy hành lang. Đêm hôm ấy, bệnh viện như bị nuốt chửng trong một màu trắng xám lạnh lẽo.

Trong phòng sản, Hạnh nằm co người trên giường. Cơn đau quặn thắt khiến cô toát mồ hôi lạnh. Bên tai cô là tiếng rên rỉ của những sản phụ khác, tiếng y tá hối hả:

– Hít thở sâu! Nào, cố lên, đừng gồng cứng người quá!

Nhưng sự chú tâm của Hạnh lại không phải dành cho chính mình. Từ khe hở tấm rèm ngăn, cô vẫn dõi theo phòng bên cạnh. Ở đó, Minh Châu được chồng nắm tay động viên. Người đàn ông ấy ánh mắt chan chứa lo lắng, từng cử chỉ đều dịu dàng. Anh lau mồ hôi cho vợ, vỗ về từng tiếng rên la.

Hạnh cắn chặt môi. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác vừa chua xót vừa tủi nhục. Cô cũng là đàn bà, cũng đang một mình chịu đựng nỗi đau sinh nở, vậy mà chẳng có ai bên cạnh. Người chồng từng thề non hẹn biển đã bỏ đi từ khi cô mới mang thai vài tháng, để lại cho cô một vết thương lòng không bao giờ liền lại.

Những cơn co thắt lại ập đến. Hạnh siết chặt tay vào thành giường, nước mắt hòa lẫn mồ hôi. Tiếng khóc thét của một sản phụ khác vừa cất lên, rồi im bặt khi tiếng trẻ sơ sinh vang vọng cả tầng. Hạnh nhắm nghiền mắt, thầm ước giá như đứa con của cô được chào đón trong vòng tay thương yêu như thế.

Trong cơn mơ màng, cô nhớ lại quãng thời gian làm việc trong căn biệt thự lộng lẫy của vợ chồng Minh Châu. Bữa cơm của họ lúc nào cũng đầy đủ món ngon, tiếng cười nói rộn rã. Châu đi mua sắm về, quần áo hàng hiệu chất đầy tủ, giày dép đếm không xuể. Trong khi đó, Hạnh chỉ dám dành dụm từng đồng lương ít ỏi, mua mớ rau, cân gạo để tồn tại qua ngày. Cái nghèo bám riết như cái bóng, càng nghĩ càng thấy phẫn uất.

“Cùng là đàn bà, tại sao cô ta được sống như bà hoàng, còn mình thì chìm trong bùn lầy? Tại sao số phận lại bất công đến vậy?” – ý nghĩ ấy gặm nhấm Hạnh, khiến lòng cô vừa đau đớn vừa ghen tị đến nghẹt thở.

Một y tá trẻ bước vào, nhanh nhẹn kiểm tra huyết áp và nhịp tim thai của Hạnh. Cô gái động viên:

– Chị sắp sinh rồi, cố gắng thêm chút nữa nhé.

Hạnh chỉ khẽ gật, môi mím chặt, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà trắng toát. Cô nghe rõ bên kia rèm, Minh Châu thở gấp, còn chồng cô ta thì không ngừng thì thầm an ủi. Mỗi câu nói dịu dàng ấy lại như dao cắt vào lòng Hạnh.

Đêm ấy, gần như cùng lúc, tiếng khóc của hai đứa trẻ vang lên. Tiếng khóc trong trẻo của con Minh Châu khiến cả phòng hân hoan, bác sĩ chúc mừng, y tá reo vui. Còn tiếng khóc yếu ớt của con Hạnh lại nhanh chóng bị át đi, chẳng ai buồn chú ý.

Khi y tá bế đứa trẻ của Minh Châu đặt vào vòng tay người mẹ, khuôn mặt Châu rạng rỡ hạnh phúc. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giống như ngọn lửa tạt thẳng vào mắt Hạnh, khiến cô quay đi, trái tim như bị nghiền nát.

Cô siết chặt lấy con mình. Đứa bé gái nhỏ bé đang khóc ngằn ngặt, đôi môi tím tái. Hạnh run rẩy hôn lên trán con, nước mắt lã chã rơi xuống. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn sang chiếc nôi cạnh bên, nơi đứa bé trai kháu khỉnh, hồng hào đang nằm ngoan, lòng cô lại nổi sóng.

Một sự ghen ghét độc địa dấy lên: *“Nếu con mình có được cuộc sống như đứa trẻ kia, nó sẽ không phải chịu khổ như mình. Nó sẽ có cha mẹ yêu thương, sẽ được học hành, được ăn mặc đủ đầy. Còn đứa trẻ kia… ai quan tâm nó sẽ ra sao?”*

Hạnh nhắm mắt thật chặt, muốn xua đi ý nghĩ đó, nhưng càng cố, nó lại càng ám ảnh. Giữa tiếng mưa dồn dập, tiếng sấm nổ vang, ý niệm ấy cứ thế cắm rễ trong đầu, chờ đợi cơ hội nảy mầm.

Đêm mưa hôm ấy, nỗi ghen tị của một người đàn bà nghèo khổ đã gieo mầm cho bi kịch không thể cứu vãn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×