Đêm hôm đó, bệnh viện chìm trong im lặng. Minh Quân đã tạm qua cơn nguy kịch, nhưng trong lòng Minh Châu không hề bình yên. Chị ngồi một mình nơi ghế dài hành lang, nhớ lại ánh mắt của Lan Anh khi hiến máu. Ánh mắt ấy… quen thuộc đến mức khiến chị nghẹt thở.
“Không thể nào…” – Minh Châu tự nhủ, nhưng trái tim chị lại run rẩy.
Ông Lâm từ phòng bệnh bước ra, trông thấy vợ đang thất thần. Anh ngồi xuống cạnh, đặt tay lên vai chị:
– Em mệt lắm rồi, về nghỉ chút đi.
– Anh… – Minh Châu khẽ run giọng – Anh có thấy con bé Lan Anh… rất giống em hồi nhỏ không?
Ông Lâm sững người. Trong thoáng chốc, hình ảnh cô bé gầy gò, ánh mắt trong veo nhưng kiên nghị lướt qua tâm trí anh. Thực sự, anh đã nhiều lần nhận ra điều ấy, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận thành lời.
– Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. – Ông cố gượng gạo. – Đừng suy nghĩ nhiều, em cần giữ sức để chăm Quân.
Nhưng ngay sau đó, ông Lâm tìm gặp bác sĩ riêng của gia đình. Giọng anh trầm xuống:
– Tôi muốn xét nghiệm lại nhóm máu… của tất cả mọi người trong nhà. Và… nếu có thể, làm luôn xét nghiệm ADN cho chắc.
Bác sĩ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Trong khi đó, Hạnh lặng lẽ đứng ngoài hành lang, vô tình nghe được đoạn hội thoại. Gương mặt bà ta biến sắc, toàn thân run bắn. Bàn tay bấu chặt vào thành cửa sổ, mồ hôi lạnh chảy dài.
“Không… không được. Nếu ADN lộ ra, tất cả sẽ tan nát…”
Trong lòng Hạnh, một kế hoạch đen tối khác dần hình thành.
Còn Minh Châu, đêm ấy trở về nhà trong tâm trạng bất an. Khi đi ngang qua gương, chị bất chợt thấy gương mặt Lan Anh in trong trí óc – nụ cười trong sáng, đôi mắt như phản chiếu chính mình thời thơ ấu. Chị đưa tay ôm ngực, nước mắt rơi không kìm nổi.
– Con bé… rốt cuộc là ai trong cuộc đời này?