Trong phòng bệnh ngột ngạt mùi thuốc sát trùng, tiếng máy đo nhịp tim vang đều nhưng yếu ớt. Minh Quân nằm bất động, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ. Minh Châu quỳ bên giường, nắm chặt tay con trai, nước mắt tuôn như mưa:
– Con ơi, mẹ xin con… đừng bỏ mẹ…
Ông Lâm đứng cạnh, bàn tay siết chặt đến bật máu. Anh cảm thấy bản thân bất lực, đau đớn, và hơn hết là cảm giác sự thật đang kề sát.
Bác sĩ bước vào, giọng khẩn trương:
– Chúng tôi cần máu gấp. Nếu không có người thân tương thích, tình hình sẽ nguy hiểm.
Khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng bật mở. Hạnh dẫn Lan Anh bước vào, gương mặt trắng bệch. Cô run rẩy nhưng vẫn cất giọng nghẹn ngào:
– Con bé… nhóm máu giống hệt Minh Quân. Hãy… hãy lấy máu của nó.
Mọi ánh mắt dồn về phía hai mẹ con. Minh Châu ngỡ ngàng, còn ông Lâm sững sờ nhìn Lan Anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy rõ sự giống nhau đến rợn người – ánh mắt, sống mũi, đường nét thanh tú… tất cả như bản sao của Minh Châu thời trẻ.
– Lan Anh, con có sợ không? – Hạnh khẽ hỏi, giọng nghẹn lại.
Cô bé lắc đầu, mỉm cười dũng cảm:
– Con muốn cứu anh ấy.
Ca hiến máu diễn ra trong căng thẳng. Minh Châu nhìn dòng máu đỏ chảy từ cánh tay nhỏ bé của Lan Anh vào cơ thể con trai mình, trái tim chị chấn động dữ dội. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên – như có sợi dây vô hình nào đó đang nối kết chị với cô bé này.
Sau nhiều giờ, ca truyền máu thành công. Minh Quân qua cơn nguy kịch, hơi thở dần ổn định. Cả phòng vỡ òa trong nhẹ nhõm. Minh Châu gục xuống ghế, khóc nức nở. Ông Lâm lặng lẽ bước đến bên Lan Anh, đặt tay lên vai em, ánh mắt sâu thẳm:
– Cảm ơn con, Lan Anh…
Lan Anh mỉm cười ngây thơ, không hề biết mình vừa vô tình đẩy sự thật tiến thêm một bước gần hơn.
Còn Hạnh, đứng lùi lại phía sau, hai bàn tay siết chặt đến tím tái. Cô hiểu rõ, khoảnh khắc này chính là khởi đầu cho cơn bão tố. Bí mật năm nào, nay đã bị máu mủ vạch trần.