máu thấm hoa sơn trà

Chương 1: ĐÊM HUYẾT SẮC & LỜI NGUYỀN ÁNH TRĂNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết trời cuối thu, sương mù giăng mờ ảo bao phủ phủ đệ Tô gia, những cây phong già rủ lá vàng xuống mặt đất ẩm ướt, như muốn khóc thương cho số phận sắp xảy đến. Mộ Tuyết chợp mắt, giấc ngủ bị tiếng động lớn xé tan, tim cô đập rộn lên trong lồng ngực.

Cô vội vàng chạy ra khỏi tẩm phòng, chân nhỏ khập khiễng trên nền gỗ trơn ướt, mắt mở to kinh hãi khi thấy ánh đèn lồng rực rỡ nhưng nhuốm màu đỏ tươi loang lổ trên hành lang. Mùi sắt tanh xộc vào mũi, trộn lẫn với tiếng kêu la tuyệt vọng và tiếng kiếm va chạm chói tai, khiến cô run rẩy không thốt nên lời.

Cảnh tượng trước mắt khiến Mộ Tuyết nghẹn thở. Cha cô, Tô Lão Gia, nằm đổ gục bên cạnh chiếc bàn gỗ quý, máu từ vết thương trên ngực thấm đẫm tấm áo lụa, nhỏ giọt xuống sàn như những giọt nước mắt của định mệnh. Bên trên ông, một bóng người cao lớn đứng sừng sững, khoác áo choàng đen, khuôn mặt không nhìn rõ nhưng khí tức tàn sát lan tỏa, khiến không gian như đông cứng lại.

Một chi tiết nhỏ nhưng ám ảnh: chậu hoa sơn trà trắng muốt bị giẫm nát, những cánh hoa trăng nhuốm màu máu đỏ, tạo thành một nét bi thương đến nghệ thuật trong thảm kịch. Mộ Tuyết chỉ kịp nhìn, tim như bị xé làm đôi.

Xuất hiện của Kẻ Thù

Cô bé khép mình sau một cột nhà chạm khắc, đôi mắt mở to, cố gắng nhận diện từng chi tiết trong khung cảnh kinh hoàng. Những kẻ tấn công không phải là bọn cướp vặt, mà là những người có tổ chức, hành động dứt khoát và tàn nhẫn, như thể từng bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng. Họ không tìm kiếm của cải, mà một thứ quan trọng hơn… một thứ liên quan trực tiếp đến gia tộc cô.

Bóng người cao lớn quay lại, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rõ khuôn mặt anh. Ngôn Châu. Mái tóc đen mượt, khuôn mặt sắc nét hoàn hảo đến mức đáng sợ, nhưng đôi mắt sâu thẳm và đầy hận thù mới là thứ khiến Mộ Tuyết run rẩy. Anh bước đi trên vũng máu, không một chút dao động, mọi ánh mắt của thuộc hạ đều tuân theo từng cử chỉ của anh.

Chạm trán Định Mệnh

Khi Mộ Tuyết tưởng đã thoát, một tên thuộc hạ bất cẩn phát hiện ra cô. Hắn giơ kiếm lên chuẩn bị chém, nhưng Ngôn Châu chỉ nhẹ giơ tay ra hiệu dừng lại.

Anh tiến đến, cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của cô. Giọng lạnh lùng, khinh miệt:

— Tìm thấy rồi. Đứa con gái út được Tô lão gia giấu kỹ.

Mộ Tuyết lùi lại, va vào tường, cố gắng kìm tiếng khóc nghẹn:

— Ngươi… các ngươi là ai? Vì sao lại làm vậy?

Ngôn Châu nửa đùa cợt, nửa tàn nhẫn:

— Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là… ta mang đến kết cục cho cái gia tộc dối trá của cô. Và cô, Tô Mộ Tuyết, là món quà ta tự thưởng cho mình.

Lời Nguyền Ánh Trăng

Ngôn Châu ra lệnh thuộc hạ lục soát, sau đó nhẹ nhàng bóp cằm Mộ Tuyết, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong anh. Cái chết quá dễ dàng… Cô phải sống để nếm trải nỗi đau mà anh từng chịu, để sống trong tầm kiểm soát của anh.

— Giết cô ư? Không. Cô sẽ không chết dễ dàng như vậy. Cô phải sống. Sống để chứng kiến tất cả. Sống trong lòng bàn tay ta, nếm trải sự tuyệt vọng tột cùng mà người thân cô đã gây ra cho ta.

Ngôn Châu buông tay, để lại vết hằn đỏ trên làn da trắng ngần của cô, ánh mắt hướng về phía ánh trăng bị mây đen che khuất.

Biến Mất và Tuyên Ngôn Ngược Luyến

Một thuộc hạ tìm thấy chiếc hộp gấm trong phòng Tô Lão Gia, ánh mắt càng trở nên thù hận khi cầm nó trên tay. Ngôn Châu bế bổng Mộ Tuyết lên, mặc cho cô cựa quậy phản kháng. Anh ra lệnh đốt phủ đệ Tô gia.

— Từ giờ phút này, cô không phải Tô Mộ Tuyết. Cô là con tin, là chiến lợi phẩm, là công cụ của ta. Cô sẽ hận ta, nhưng không có quyền lựa chọn.

Mộ Tuyết nhìn ngọn lửa hung tàn bùng lên phía sau, khóc không thành tiếng. Trong vòng tay lạnh lẽo của kẻ thù, cô hiểu rằng, một lời nguyền bi thảm đã được gieo rắc, và cuộc đời cô từ nay vĩnh viễn không còn trở lại đêm huyết sắc ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×