Căn phòng Lãnh lẽo và Lời cảnh báo
Tô Mộ Tuyết tỉnh dậy, cơ thể mỏi nhừ, tâm trí vẫn còn váng vất hình ảnh đêm kinh hoàng. Cô nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lụa thêu hoa tinh xảo. Căn phòng rộng lớn, trang hoàng bằng những đồ vật cổ kính đắt tiền, nhưng lạnh lẽo đến mức cô cảm thấy như đứng giữa một bảo tàng vô hồn. Ánh sáng nhạt nhòa lọt qua tấm rèm dày, chiếu lên mặt gương bóng loáng, phản chiếu khuôn mặt Mộ Tuyết tái nhợt, đôi mắt vẫn còn hoảng sợ.
Một người hầu gái xa lạ bước vào, cúi đầu chào một cách máy móc, mang theo quần áo và nước ấm. Cô ta không nói lời an ủi nào, chỉ duy nhất một câu:
— Tiểu thư, đây là quy tắc của Lãnh gia. Cô là khách, cũng là… vật cấm.
Mộ Tuyết nhìn quanh, tìm kiếm lối ra, mở từng cánh cửa, đẩy từng tấm rèm… nhưng tất cả đều vô vọng. Căn phòng này không chỉ là nơi ở, mà là một lồng son, một chiếc tù tinh xảo mà mỗi chi tiết đều được thiết kế để giam cầm cô.
Cô mặc lên chiếc áo lụa trắng, cơ thể vẫn run rẩy vì kinh hoàng, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Châu trên vũng máu đêm qua, tim thắt lại.
Lần gặp mặt chính thức
Cánh cửa khép lại vang một tiếng nhẹ, Ngôn Châu xuất hiện. Lần này, anh không phải bóng đêm đầy ác mộng, mà là hình ảnh một công tử quyền quý: trang phục chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, nụ cười ôn hòa… nhưng giả tạo đến mức khiến người nhìn rợn lạnh.
— Tô tiểu thư đã tỉnh. Đây là Lãnh gia. Dù cô không muốn, nơi này sẽ là nhà của cô từ nay về sau.
Mộ Tuyết giận dữ, ném thẳng chiếc áo choàng lụa vào mặt anh ta. Cô không còn run rẩy, thay vào đó là sự phẫn nộ bị dồn nén:
— Ngươi nghĩ ta là gì? Ngươi giết cha ta, phá hủy gia tộc ta, rồi nhốt ta vào cái lồng vàng này? Ngươi là quỷ dữ!
Ngôn Châu chỉ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc. Anh bước lại, nhấc cằm cô lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
— Quỷ dữ? Cô nói đúng. Và người tạo ra quỷ dữ chính là cha cô, Tô Lão gia. Cô sống ở đây không phải để hưởng thụ, mà là để ghi nhớ. Ghi nhớ cái giá Tô gia phải trả cho những dối trá, những sinh mạng vô tội mà họ đã cướp đi.
Anh nói thêm một chi tiết nhỏ về tội lỗi của Tô gia, khiến Mộ Tuyết giật mình: cha cô từng cướp đi cơ hội cứu chữa người thân Ngôn Châu. Tim cô chùng xuống, nhưng niềm phẫn nộ vẫn bùng cháy.
— Ta không giết cô, vì cái chết quá nhanh chóng. Ta muốn cô sống, nhìn thấy gia tộc cô tan rã, nhìn thấy tất cả những gì cô yêu quý biến thành hư vô. Cô là vật chứng, Tô Mộ Tuyết, là lời tuyên thệ báo thù của ta.
Sự kiểm soát và Quyền lực
Ngôn Châu giải thích “quy tắc” trong Lãnh gia: cô sẽ được ăn những món ngon nhất, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, nhưng không được bước ra khỏi phạm vi căn phòng trừ khi có sự cho phép của anh. Mọi hành động, lời nói đều bị giám sát.
Anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa nhỏ, giọng khẽ nhấn mạnh:
— Đây là chìa khóa của căn phòng… nhưng vô dụng. Mọi cửa khác đều khóa chặt.
Ý nghĩa là rõ ràng: Ngọc viên hy vọng được tự do, nhưng hy vọng ấy ngay lập tức bị dập tắt.
— Ăn uống cho tử tế. Cô cần khỏe mạnh. Ta chưa chơi với cô xong đâu. Cô không có quyền từ chối, kể cả quyền được chết.
Sự tuyệt vọng của con tin
Ngôn Châu quay lưng bỏ đi, để lại Mộ Tuyết một mình giữa căn phòng rộng lớn nhưng trống rỗng. Cô lao tới cửa, đấm thùm thụp vào cánh gỗ quý, hét lên trong tuyệt vọng.
Ôm đầu gục xuống, cô cảm nhận sự cô đơn tột cùng. Sống trong lồng son này còn đáng sợ hơn cái chết; ít nhất cái chết là sự giải thoát, còn đây là sự tra tấn kéo dài.
Mộ Tuyết nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng: một cô gái xinh đẹp, lộng lẫy trong áo lụa, nhưng đôi mắt đã chết. Ánh trăng lạnh lẽo đêm qua đã trở thành mặt trời chói chang hôm nay, nhưng đối với cô, thế giới đã vĩnh viễn mang một màu huyết sắc. Cô là công chúa của một vương quốc đã sụp đổ, bị giam cầm bởi chính kẻ thù đội lốt hoàng tử.