máu thấm hoa sơn trà

Chương 13: ĐIỀU ƯỚC KHÔNG THÀNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng đồng hồ cũng trở nên ồn ào. Sự căng thẳng kéo dài nhiều ngày cùng việc bỏ bê bản thân đã khiến Mộ Tuyết lâm bệnh. Cơn sốt bỗng trỗi dậy giữa đêm, làm cô rùng mình trong chăn mỏng, mồ hôi nhễ nhại.

Ma Bà phát hiện kịp thời, mặt bà lộ vẻ lo lắng. Bà lập tức chạy đi báo Ngôn Châu, người xuất hiện trong phòng với vẻ mặt lạnh tanh như băng, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa sự bồn chồn. Anh ra lệnh cho thầy thuốc giỏi nhất, chỉ thị Ma Bà chăm sóc cô chu đáo. Dù lo lắng, anh vẫn giữ khoảng cách, đứng bên cửa giám sát, không một lần chạm vào cô.

Trong cơn mê man, Mộ Tuyết lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Cô gọi tên cha, tên mẹ, nhưng rồi lại thì thào:

“Ngôn Châu…”

Tên anh vang lên khiến Ngôn Châu khựng lại. Anh tiến gần giường, nắm chặt tay, cơ bắp hàm giật giật. Khuôn mặt hiện rõ sự bối rối và đau đớn. Anh ghét việc cô nhắc đến hận thù, nhưng lời thú nhận trong cơn mê kia lại làm trái tim anh lung lay. Vụng về, anh chạm nhẹ trán cô để kiểm tra nhiệt độ, ánh mắt vừa cứng rắn vừa dịu dàng.

Ngồi bên giường, nhìn cô gái yếu ớt và vô hại, Ngôn Châu nhớ đến Mộng Tuyết—em gái anh—cũng từng nằm trên giường bệnh vì âm mưu của Tô gia. Anh tự hỏi: việc trả thù có thực sự khiến anh hạnh phúc? Sự hủy diệt đã đạt được, nhưng trái tim anh lại nhói đau khi thấy cô chịu đựng. Sự báo thù của anh đang phản tác dụng, biến thành tình yêu tội lỗi.

“Nếu cô chết… ta sẽ được gì? Tô Mộ Tuyết, cô không được chết. Cô phải nợ ta…” Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nụ hôn mang đầy hỗn loạn, không phải khao khát chiếm đoạt, mà là nỗi sợ mất mát.

Sáng hôm sau, cơn sốt giảm dần. Mộ Tuyết mơ hồ nhớ cảm giác bàn tay ấm áp trên trán mình. Nhưng khi Ngôn Châu xuất hiện, mọi thứ trở lại vẻ lạnh lùng, uy quyền thường ngày. Anh ra lệnh cho thầy thuốc và quay sang cô:

“Cô đã làm tốn thời gian của ta. Nhớ lấy, sự sống của cô không phải là của cô. Cô không được phép bệnh, không được phép chết. Ta chưa cho phép.”

Anh ném một túi thuốc đắt tiền lên giường:

“Mau khỏe lại. Ta còn nhiều việc cần cô phải làm.”

Mộ Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, lòng trào dâng một cảm giác lẫn lộn. Đêm qua, khoảnh khắc anh thể hiện sự quan tâm thật sự—không phải thao túng—vẫn in đậm trong tâm trí cô. Cô bấu chặt lấy ga giường, tự nhủ rằng mình phải hận, nhưng sự dịu dàng thoáng qua lại quá mạnh mẽ. Cô ước giá như có thể hỏi anh một câu:

“Ngươi có bao giờ hối hận không?”

Nhưng điều ước đó tan biến trong cơn sốt và bóng đêm.

Sự yếu đuối và tàn nhẫn của Ngôn Châu đan xen, tạo thành mạng nhện siết chặt trái tim Mộ Tuyết. Cô biết, càng khám phá ra sự thật về anh, cô càng chìm sâu vào mối quan hệ tội lỗi này. Tình yêu, dù chưa được thừa nhận, đã bắt đầu mạnh mẽ hơn hận thù—và đó chính là bi kịch lớn nhất của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×