máu thấm hoa sơn trà

Chương 12: CẢM GIÁC BỊ ĐÁNH CẮP


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khung cửa sổ, rọi lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường của Mộ Tuyết. Cô đã giữ lời, trở nên ngoan ngoãn trong mắt Lãnh Ngôn Châu, nhưng bên trong, tâm trí cô là một trận chiến không hồi kết.

Khi Ngôn Châu bận rộn với công việc, cô quan sát anh từ xa. Cách anh ta đối xử với cấp dưới vừa dứt khoát vừa công bằng, ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra sự mệt mỏi và cô độc—giống hệt khoảnh khắc cô từng thấy trên ban công. Mỗi cử chỉ quan tâm nhỏ, một tách trà nóng, một lời nhắc nhở, khiến tim Mộ Tuyết bỗng nhiên lỗi nhịp. Đây là cảm giác phản bội lớn nhất đối với linh hồn cô: rung động trước kẻ đã hủy diệt gia tộc mình.

"Ta đang làm gì? Ta đang rung động trước kẻ đã giết cha ta, hủy diệt gia tộc ta? Đây là sự sỉ nhục cuối cùng hắn muốn ta phải chịu sao?" cô tự nhủ, bàn tay siết chặt mép bàn.

Chiều hôm đó, một phụ nữ quyền lực xuất hiện: Giang Ánh Nguyệt, người phụ nữ xinh đẹp, thân thiết với Ngôn Châu. Trong bữa tối hiếm hoi, cô ngồi gần anh, cười nói tự nhiên.

“Tiểu Tuyết đúng là đẹp như tranh vẽ. Cô bé nên cảm ơn Ngôn Châu vì đã mang cô ấy ra khỏi cảnh bùn lầy,” Ánh Nguyệt nói, giọng như gợi đòn.

Mộ Tuyết cảm thấy một luồng lửa nóng cháy lên trong tim. Cơn ghen tuông bất ngờ, vô cớ, khiến cô run rẩy. Cô vội che giấu nó, nhưng Ngôn Châu đã nhận ra. Ánh mắt anh lóe lên sự thỏa mãn, như thể mục tiêu của anh gần đạt được: cô đang dần rơi vào trò chơi tình cảm đầy tội lỗi.

Tối hôm ấy, Mộ Tuyết tìm đến thư phòng, đối mặt với anh. Giọng cô trầm, đầy tuyệt vọng nhưng chứa sự căm ghét tự nhủ:

“Ngươi muốn ta yêu ngươi, đúng không? Ngươi muốn dùng tình yêu để giết chết ta? Ngươi đã thành công rồi, Lãnh Ngôn Châu. Ta… ta ghê tởm bản thân mình vì điều đó. Ta bắt đầu thấy ngươi không chỉ là kẻ thù.”

Ngôn Châu đứng sững lại. Dù đã tính toán mọi thứ, lời thú nhận này vẫn khiến anh bối rối. Anh tiến lại gần, nắm chặt tay cô, ánh mắt vừa chiếm hữu vừa tự hận:

“Tô Mộ Tuyết. Cô nên làm quen với cảm giác đó đi. Đó là hình phạt cô phải chịu. Cô càng yêu ta, cô càng chứng kiến tội lỗi của cha cô sâu đậm như thế nào. Hãy yêu ta đi, và đau khổ vì điều đó.”

Mộ Tuyết không nói gì. Khi anh hôn cô, nụ hôn không còn là sự cưỡng ép tàn bạo mà pha lẫn chiếm hữu và say mê. Cô nhắm mắt, để nước mắt rơi, chấp nhận tình yêu tội lỗi như một hình thức tự trừng phạt. Chỉ khi yêu anh, cô mới có cơ hội tìm ra điểm yếu, tìm ra lỗ hổng để trả thù.

Ngôn Châu thì thầm, giọng tràn đầy chiếm hữu:

“Cô là của ta, Mộ Tuyết. Ngay cả trái tim cô cũng là của ta. Đừng cố trốn thoát khỏi ta nữa.”

Sau nụ hôn, anh rời khỏi phòng, để lại Mộ Tuyết gục đầu xuống. Cô đã hoàn toàn bị đánh cắp cảm xúc. Thanh gươm hận thù trong tay cô giờ đã biến thành lưỡi dao tự hủy diệt. Cô không còn là cô gái kiêu hãnh chỉ biết căm hận, mà trở thành người phụ nữ bị mắc kẹt trong chính trò chơi của kẻ thù.

Sờ lên chiếc cổ áo lụa, Mộ Tuyết cảm nhận xiềng xích mới: không phải từ bên ngoài, mà từ trái tim cô. Cô đã chấp nhận trò chơi, nhưng chưa ai biết, trò chơi này sẽ kết thúc bằng sự tan vỡ của ai…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×