Máu và Tình Nghĩa

Chương 15: Ánh Đèn Xưởng Sửa Xe


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tấm ảnh Hiền đưa cho tôi là một manh mối duy nhất, nhưng cũng đủ để bắt đầu.

Tôi phóng to góc trái của tấm hình – biển số xe. Mờ nhưng vẫn thấy được ba số đầu. Tôi dò qua các diễn đàn thợ xe, dò mấy nhóm Facebook Sài Gòn. Sau hai ngày, có một người phản hồi:

“Xe đó là của tiệm sửa ở Q.7, gần cầu Kênh Tẻ. Chủ tiệm tên Quý. Có một thằng thợ mới vào cách đây 3 tháng, ít nói, tay có sẹo – giống như mô tả của anh.”

Tôi xin địa chỉ.

Rồi đi ngay trong buổi trưa.


Xưởng nằm cuối hẻm nhỏ, mái tôn thấp, ánh đèn vàng vọt.

Tôi đứng bên kia đường, núp sau một chiếc xe bán nước, gọi ly cà phê đen. Mắt không rời xưởng.

Nửa tiếng sau, tôi thấy hắn.

Minh Hòa.

Tóc dài, gầy, vai khòm hơn xưa. Áo thun bạc màu, tay lấm nhớt. Nhưng dáng đi, cử động, ánh mắt… tôi không thể nhầm.

Nó sống. Không phải trốn. Không phải nấp.

Nó sống như một người… đã chọn rời khỏi mọi thứ.

Tôi châm thuốc, tay khẽ run.

Nếu nó phản, sao không bám theo Thành?

Nếu nó vô tội, sao phải giả chết?

Tôi không có câu trả lời. Chỉ có một thứ bắt đầu trào lên cổ – không phải giận, mà là thứ nghẹn đắng pha lẫn thù và thương.


Tôi theo dõi cả buổi chiều.

Nó không gặp ai. Làm việc, ăn cơm bụi với đám thợ, về phòng trọ cách đó vài con hẻm.

Tối, tôi lẻn vào xem nơi nó ở – một căn gác gỗ tồi tàn, treo duy nhất một tấm hình cũ: ảnh cả nhóm năm xưa. Có tôi, có nó, có anh Hùng.

Nó vẫn giữ.

Tôi rút lui, không để lại dấu.

Không vội.

Tôi cần biết: nó còn dính tới Thành không?

Tôi để một điện thoại cài camera mini trong khe tủ. Rồi rút.


Sáng hôm sau, clip gửi về.

Không ai vào phòng nó cả.

Chỉ có Minh Hòa.

Ngồi hút thuốc.

Ngắm tấm hình.

Thở dài.


Tối đó, tôi ngồi trong khách sạn, nhìn đoạn clip, rồi lại nhìn tấm ảnh chụp hôm trước.

Tôi nghĩ đến cái đêm máu me ba năm trước – lúc Hòa lôi tôi ra khỏi kho hàng, cõng tôi chạy dưới mưa.

Rồi tôi nghĩ đến mộ giả. Đám tang. Những tin nhắn không hồi âm.

Tôi biết... mình phải đối mặt.

Ngày mai.

Không để súng nói trước.

Không để thù lấp sạch mọi thứ.

Chỉ có tôi – và nó.

Một lần. Cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.