Tin nhắn đến lúc 4 giờ sáng.
Một số lạ. Không tên. Không giới thiệu.
Chỉ một dòng:
“Nếu muốn biết Minh Hòa còn sống hay không, đến Sài Gòn. Quận 8. Dãy nhà số 93. Có người đang giữ câu trả lời.”
Tôi ngồi dậy, mở đèn. Đọc lại tin ba lần.
Số gửi đến dùng đầu số rác, không thể truy ngược. Nhưng cú đấm vào ngực tôi là thật. Nó nặng như một viên đá buộc vào tim.
Tôi không do dự. Chỉ tắm nhanh, gói gọn ba thứ: súng, bản sao tập hồ sơ, và cái điện thoại có ghi âm từ Bình “còi”.
Tôi rời Hạ Long lúc trời chưa sáng.
Không nói lời nào với ai.
Không chào.
Không ngoảnh lại.
Tôi xuống xe ở Bến xe Miền Đông lúc hơn 9 giờ sáng.
Sài Gòn đông, ồn, nóng và xa lạ. Tôi chưa bao giờ thích nơi này. Ngày xưa, Thành từng muốn mở một nhánh làm ăn ở đây. Tôi phản đối. Tôi nói: “Mình là cá nước mặn, đừng bơi lên ao lợ.”
Nó không nghe.
Giờ thì tôi lại là thằng mò tới ao lạ để tìm cá cũ.
Quận 8. Dãy nhà số 93.
Tôi đến lúc trưa. Một dãy nhà trọ ẩm thấp, tường bong tróc, rác đầy hẻm. Mùi nước cống pha lẫn mùi cơm nguội.
Tôi tìm đúng phòng số 4. Cửa khép hờ. Không có chuông. Tôi gõ ba cái, rồi đẩy nhẹ.
Bên trong là một người phụ nữ luống tuổi, gầy, tóc tém, mắt sâu và tỉnh táo. Cô nhìn tôi như thể đã đợi sẵn.
“Tuấn?”
Tôi gật đầu.
Cô mời tôi ngồi, rót nước.
“Em tên Hiền. Là chị họ của Trang – vợ Minh Hòa.”
Tôi nhíu mày. Trang là vợ cũ Hòa, người từng ôm xác chồng mà gào khóc. Làm sao cô này liên quan?
Hiền rút từ túi một bức ảnh. Tôi cầm lên.
Trong ảnh là Hòa – tóc dài hơn trước, mặt gầy đi, nhưng không thể nhầm được. Hắn đang đứng trước một tiệm sửa xe nào đó, mặc áo thun trắng, đang cười.
Bức ảnh chụp... hai tháng trước.
Tôi nín thở. Đầu quay cuồng.
“Tại sao chị lại có hình này?”
Hiền chậm rãi kể.
Một tuần trước, một người đàn ông gửi bức ảnh đó cho chị qua đường bưu điện, kèm một tờ giấy nhỏ:
“Nếu chị còn tin vào Minh Hòa, hãy giữ im lặng. Nếu không, hãy gửi cho Tuấn.”
“Người đó là ai?” – tôi hỏi.
Chị lắc đầu. “Không biết. Không tên. Không số điện thoại.”
Tôi bóp trán.
Thế là Hòa thật sự còn sống. Không chỉ sống – mà ẩn thân ở đâu đó trong thành phố này. Và hắn để lại dấu vết – cố ý hoặc bất cẩn, tôi chưa rõ.
Tôi đứng dậy.
“Cảm ơn chị. Nếu chị nhận thêm gì nữa... gọi số này.” – tôi để lại điện thoại phụ.
Hiền nắm tay tôi, nhẹ như không:
“Tuấn… nếu có thể, đừng giết nó.”
Tôi nhìn chị. Không trả lời.
Bởi tôi chưa biết mình sẽ làm gì nếu thực sự đứng trước mặt Hòa.
Tối đó, tôi về khách sạn, nhìn tấm ảnh thêm lần nữa.
Nụ cười của Hòa trong ảnh khiến tôi thấy lạ lùng.
Không phải nụ cười của người bị truy sát.
Cũng không phải của người phản bội.
Mà là nụ cười... của người đang chờ đợi.
Chờ tôi?
Hay chờ ai khác?
Tôi không biết.
Chỉ biết, mai tôi sẽ bắt đầu lần theo dấu Hòa.
Và nếu tôi tìm ra hắn…
Tôi sẽ hỏi.
Một lần duy nhất.
Rồi sau đó, để súng trả lời phần còn lại.