Máu và Tình Nghĩa

Chương 7: Gương Mặt Sau Cái Mặt Nạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bữa tiệc, tôi không rút lui. Tôi đi sâu hơn.

Tôi bắt đầu quan sát kỹ từng kẻ từng xuất hiện bên cạnh Thành. Những người tưởng chừng chỉ là cộng sự, hóa ra lại là rường cột ngầm chống đỡ cả đế chế tội ác của hắn.

Người đầu tiên tôi để mắt tới: ông Phong – chủ bến cảng cá.

Ngày xưa, ông ta từng là đàn em của anh Hùng, chuyên đứng mũi chịu sào trong các phi vụ vận chuyển hàng từ biển vào đất liền. Sau vụ phản bội, ông Phong rút lui một thời gian rồi tái xuất với bộ mặt "người làm ăn lương thiện", gom bến cá, dựng lên một công ty thủy hải sản vỏ bọc.

Giờ ông ta là cánh tay trái của Thành, phụ trách đưa hàng từ ngoài khơi vào kho trong đất liền.

Nhưng điều mà ông ta không biết – là tôi đã gắn thiết bị theo dõi dưới gầm chiếc Camry đen bóng của ông, từ hôm tiệc.


Ba ngày sau, định vị dẫn tôi tới một căn nhà nghỉ ven biển ở phường Cao Xanh. Không camera, không người canh gác. Xe ông Phong đỗ kín bên hông. Tôi chờ thêm một giờ, và rồi – như tôi đoán – con My cũng xuất hiện.

Nó đội mũ lưỡi trai, mang kính đen, mặc áo hoodie – nhưng không thoát khỏi mắt tôi.

Hai người vào cùng một phòng, tầng hai.

Tôi bật máy ghi âm, bật camera từ xa, zoom vào cửa kính mờ.

Tiếng đối thoại vọng ra chập chờn:

“…tao không đồng ý chuyện giết Hòa… Thành nó điên rồi…”

“…nhưng mày vẫn im…”

“…tao giữ mạng thôi, My… chứ đừng tưởng tao không thấy – mày cũng đang giấu nó cái gì đó, đúng không?”

Tôi nghe tới đó thì nhếch mép.

Đúng như tôi nghĩ. Hệ thống của Thành bắt đầu rạn. Những gì hắn dựng lên bằng sợ hãi… đang bị chính lòng nghi ngờ phá nát từ bên trong.

Tôi không cần đột nhập, không cần giết. Chỉ cần nghe.

Nghe để biết: con My đang giấu Thành điều gì đó. Và có thể, chính nó là mắt xích Thành không kiểm soát được nữa.


Tối hôm đó, tôi theo dấu con My.

Nó không về nhà, không về biệt thự của Thành. Mà ghé vào một căn hộ chung cư cao cấp ở đường Bao Biển. Tôi bám theo, từ bãi giữ xe lên tới tầng 18.

Nó mở cửa bằng mã vân tay – nhưng trước khi đóng lại, tôi đã chèn một mảnh giấy mỏng vào ổ.

Tôi không vào liền.

Tôi chờ.


Tới gần 1 giờ sáng, đèn trong phòng tắt. Tôi lên tầng, đeo găng tay, mở cửa nhẹ như ma.

Căn hộ sạch sẽ, mùi nước hoa nhẹ. Trên bàn là laptop, điện thoại, vài tập hồ sơ.

Tôi không chạm vào bất kỳ thứ gì có thể để lại dấu vết. Tôi chỉ lấy một chiếc USB gắn sẵn trong máy tính – thói quen lưu file của dân kế toán nghiệp vụ. Và một tập bản in giấy: bản sao kê tiền chuyển vào các tài khoản nước ngoài.

Có chữ ký của Thành. Có mã tài khoản trùng với công ty của ông Phong.

Tôi rút lui trước khi đồng hồ điểm 2 giờ.


Sáng hôm sau, tôi mở laptop cũ, gắn USB vào.

Thứ hiện ra khiến tôi sững người.

Trong đó có một đoạn ghi âm. Ghi âm cuộc đối thoại giữa Thành và một nhân vật lạ – không phải dân giang hồ. Nghe giọng, tôi đoán là cán bộ cấp tỉnh.

“Tao lo hết hồ sơ đất rồi. Mày cứ dọn sạch khu cảng đó, tao cho xây kho mới. Tụi dân ở đấy tao ép di dời hết.”

“Còn đám thằng Hùng?”

“Tao đưa danh sách tụi nó cho mày rồi còn gì? Mày giết hay đốt, tùy. Đừng để dính tới tao là được.”

Tôi ngồi chết lặng. Không phải vì sốc – mà vì quá rõ ràng.

Vụ phản bội ba năm trước không phải là riêng chuyện của Thành. Mà là một kế hoạch có hệ thống. Được bật đèn xanh bởi chính quyền, đổi mạng sống anh em tôi lấy một khu đất vàng.

Con quỷ không chỉ đội mặt người.

Nó còn đội mặt công chức.


Tôi nhìn vào gương.

Khuôn mặt tôi giờ không còn là của một người báo thù nữa. Mà là của một kẻ sắp bóc trần cả một hệ thống.

Và tôi biết, từ giờ, chúng sẽ săn tôi không chỉ bằng súng – mà bằng luật.

Nhưng tôi cũng biết: chúng không quen chiến đấu trong bóng tối.

Còn tôi, tôi sinh ra trong đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.