Tôi đến toà nhà văn phòng 12 tầng nằm gần quảng trường thành phố vào lúc 10 giờ sáng.
Ánh nắng chiếu vào mặt kính sáng bóng, phản chiếu bộ mặt một Hạ Long hiện đại, sạch sẽ, phát triển — còn trong từng tầng lầu kia, có những cuộc họp quyết định số phận của hàng trăm người, trong đó có anh em tôi, ba năm trước.
Tên hắn là Trịnh Quang Hậu. Giám đốc một sở ban ngành cấp tỉnh, chuyên về quy hoạch và đầu tư công. Nghe nói hắn sắp được đề bạt lên chức cao hơn. Trên báo, hắn mặc áo sơ mi trắng, cười thân thiện. Dưới bàn, chính hắn là người đưa bản đồ phân lô bến cảng cho Thành – đổi lấy một phần trăm trong mỗi chuyến hàng đen.
Tôi từng nghĩ Thành là gốc rễ của phản bội.
Giờ tôi biết: hắn chỉ là con dao được trao vào tay.
Còn người mài lưỡi dao ấy… là Hậu.
Tôi vào quán cà phê cạnh toà nhà, ngồi đúng bàn góc khuất. Laptop mở sẵn, cắm ổ cứng từ My. Tôi đã trích xuất riêng phần có tên Hậu – gồm 7 lần chuyển tiền, tổng cộng hơn 5 tỷ, qua một công ty trung gian ở Quảng Châu, rồi vòng lại tài khoản vợ hắn.
Một đường dây giấu không khéo. Nhưng không đủ khéo để qua mắt một thằng sống bằng việc moi nội tạng xe container ngày xưa như tôi.
Tôi gửi toàn bộ dữ liệu vào email ẩn danh, địa chỉ là: trinhquanghau.gov.vn@protonmail.com
.
Tiêu đề:
“Anh là người bật đèn. Giờ tôi muốn nhìn anh trong ánh sáng.”
Đính kèm là một câu duy nhất:
“11h, tầng 10, phòng hút thuốc. Một mình.”
Tôi nhấn GỬI.
Rồi ngồi đợi.
10h55.
Tôi bước vào thang máy, áo sơ mi, kính đen. Không có súng. Chỉ có cái USB trống – như một trò chơi thần kinh.
Tầng 10 vắng. Phòng hút thuốc nằm cuối hành lang, bên cạnh kho vật tư cũ. Tôi đẩy cửa.
Hắn đã đứng đó.
Áo sơ mi trắng, cà vạt xám, gương mặt không cảm xúc.
“Anh là ai?” – hắn hỏi, giọng đều đều.
Tôi không trả lời. Chỉ tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh nhớ kho hàng khu Cảng Ba năm trước không? Đêm mưa. Sáu người chết. Một người mất tích.”
Hắn im lặng. Tay khẽ run, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi là người mất tích.”
Giờ thì mắt hắn giật mạnh.
“Anh muốn gì?” – hắn hỏi.
“Tôi muốn anh nhìn vào mặt tôi. Nhìn kỹ. Để nhớ. Rằng mỗi con số trong bảng sao kê kia là một mạng người.”
Hắn nhíu mày, lùi lại một bước. “Anh định tống tiền tôi?”
Tôi cười.
“Tống tiền là khi tôi còn muốn anh sống.”
Tôi rút USB trống trong túi, đặt lên bàn gần đó.
“Trong này chẳng có gì. Nhưng ổ kia thì có đủ để đưa anh vào tù. Cả Thành. Cả bọn mày. Tôi không cần tiền. Tôi cần công bằng.”
“Không có thứ đó ở đất này,” – hắn cười khẩy.
“Tôi biết. Nên tôi tự tạo ra nó.”
Tôi tiến gần thêm một bước. Gần đến mức nghe được mùi thuốc lá dính trên cổ áo hắn.
“Lần tới, tôi sẽ không gửi mail. Tôi sẽ gửi người.”
Rồi tôi quay đi, bỏ lại hắn đứng đó, mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt dọc sống lưng dù máy lạnh vẫn chạy đều đều.
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin:
“Giám đốc Sở Quy Hoạch bất ngờ xin nghỉ phép dài hạn vì lý do sức khoẻ. Chức vụ đang được tạm thời giao cho cấp phó.”
Tôi gấp tờ báo lại. Không nói gì.
Không phải vì vui. Mà vì biết: cái hệ thống này sẽ thay thế Hậu bằng một Hậu khác.
Muốn nó sụp, phải đánh thẳng vào tim.
Và quả tim đó – vẫn đang đập trong lồng ngực Thành.