Chiều thứ Sáu, ngày 21 tháng 03 năm 2030 Tuyến tàu điện ngầm số 2, Thượng Hải
Tiếng rít của kim loại ken két khi toa tàu điện ngầm lao vào đường hầm tối đen. Bên trong, toa tàu chật cứng người sau giờ tan tầm. Không khí ngột ngạt và nóng bức, xen lẫn mùi mồ hôi và tiếng ồn ào từ hàng trăm cuộc nói chuyện.
"Thật không thể chịu nổi," Tiểu Bằng càu nhàu, cố gắng giữ thăng bằng khi con tàu lượn qua một khúc cua. "Biết thế này tớ đã gọi xe rồi. Cậu xem kìa, mặt tớ sắp dính vào cửa kính đến nơi rồi. Tại sao chúng ta lại phải chen chúc thế này chỉ để đến chợ điện tử Hoa Cường mua một cái card màn hình cũ chứ?"
Lâm An, như thường lệ, chỉ đứng yên lặng bên cạnh. Cậu không mấy bận tâm đến đám đông. Thay vào đó, cậu đang quan sát dòng quảng cáo LCD chạy phía trên cửa ra vào và nhẩm tính tốc độ trung bình của con tàu dựa trên thời gian di chuyển giữa các ga. Đối với cậu, mọi thứ đều là một tập hợp dữ liệu thú vị. "Nó rẻ hơn," cậu trả lời ngắn gọn.
Họ vừa rời ga Quảng trường Nhân dân và đang trên đường đến ga Đường Nam Kinh Đông. Đây là một trong những đoạn hầm sâu và đông đúc nhất của toàn bộ hệ thống.
Đột nhiên, một tiếng "RẦM" lớn vang lên từ phía đầu tàu, theo sau là tiếng kim loại rít lên một cách man rợ. Cả toa tàu chấn động mạnh. Đèn phụt tắt. Hệ thống phanh khẩn cấp được kích hoạt, hất văng những hành khách không chuẩn bị. Tiểu Bằng ngã dúi dụi vào người Lâm An, và cả hai suýt nữa thì ngã nhào.
Con tàu dừng hẳn trong một bóng tối gần như tuyệt đối.
Ngay lập tức, tiếng la hét hoảng loạn vang lên. "Chuyện gì vậy?" "Tai nạn à?" "Trời ơi, tôi ghét bóng tối!"
Vài giây sau, hệ thống đèn khẩn cấp màu đỏ mờ ảo bật sáng, chiếu rọi lên những gương mặt hoảng sợ và bối rối. Không khí trong toa tàu, vốn đã ngột ngạt, giờ trở nên nóng hầm hập và khó thở. Tiếng quạt thông gió đã ngừng.
"Tuyệt... tuyệt vời," Tiểu Bằng nói, giọng hơi run. Cậu ta rõ ràng mắc chứng sợ không gian hẹp. "Chúng ta bị kẹt rồi. Kẹt dưới lòng đất."
Lâm An, trái lại, hoàn toàn bình tĩnh. Cậu giữ chặt tay vịn, ổn định lại nhịp thở. Trong khi các hành khách khác đang hoảng loạn gọi điện thoại (nhưng không có sóng) hoặc cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lâm An quay sang, áp mặt vào cửa kính, nhìn ra ngoài đường hầm tối đen.
Đường hầm tàu điện ngầm không phải chỉ có một ống. Song song với đường ray họ đang đi là một hành lang kỹ thuật, cũ hơn, được xây bằng bê tông thô. Nó chìm trong bóng tối.
Nhưng rồi, cậu thấy nó.
Một ánh sáng. Rất yếu, giống như một chiếc đèn pin sắp hết pin, đang di chuyển ở trong hành lang kỹ thuật đó. Ánh sáng đó đang di chuyển nhanh, chạy ngược lại hướng tàu, về phía ga Quảng trường Nhân dân.
Lâm An nheo mắt. Đó không phải là nhân viên bảo trì. Nhân viên bảo trì sẽ không chạy. Và họ sẽ dùng đèn pin công suất lớn. Đây là một bóng người, di chuyển lén lút và khẩn trương.
Ngay khi Lâm An đang cố gắng nhìn rõ hơn, bóng người đó đột ngột rẽ ngang, và biến mất vào một khe hở trên bức tường bê tông – một ô cửa hình chữ nhật không có biển báo, không có đèn tín hiệu, trông giống một lối vào của một hệ thống hầm hoàn toàn khác. Một lối vào cũ kỹ, bằng gạch, không phải bằng bê tông hiện đại.
Lâm An lập tức rút điện thoại ra. Dù không có sóng, cậu vẫn mở ứng dụng ghi chú, ghi lại thời gian: 17 giờ 42 phút. Và một mô tả ngắn: "Bóng người, hầm kỹ thuật song song, chạy về hướng Quảng trường Nhân dân. Biến mất vào lối đi cũ."
"K... Kìa! Có điện rồi!" Tiểu Bằng đột nhiên reo lên.
Đèn trong toa tàu nhấp nháy, rồi bừng sáng trở lại. Hệ thống loa phát thanh rè rè vang lên, giọng nói của người lái tàu có chút căng thẳng: "Xin quý khách ổn định. Chúng ta vừa gặp phải một sự cố mất điện đột ngột trên diện rộng tại trạm biến áp trung tâm Quảng trường Nhân dân. Hệ thống đang được khởi động lại. Chúng ta sẽ di chuyển trong vài phút nữa. Xin thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này."
Hành khách thở phào nhẹ nhõm, tiếng nói chuyện ồn ào trở lại. Con tàu lurch nhẹ rồi từ từ tăng tốc.
Tiểu Bằng quay sang Lâm An. "Hú hồn. Suýt nữa thì tớ ngất xỉu. Cậu có thấy sợ không?"
Lâm An không trả lời. Cậu vẫn đang nhìn ra cửa sổ, vào bức tường hầm tối đen, nơi bóng người bí ẩn đã biến mất. Một trạm biến áp trung tâm. Một vụ mất điện diện rộng. Và một bóng người chạy trốn trong đường hầm. Cậu biết rằng ba sự kiện này không thể nào là ngẫu nhiên.
Tối hôm đó, khi họ trở về ký túc xá, bản tin thời sự 9 giờ tối đã xác nhận linh cảm của cậu.
"...Một tin tức gây chấn động," nữ phát thanh viên nói với giọng nghiêm trọng. "Vào lúc 17 giờ 45 phút chiều nay, các kỹ sư vận hành đã phát hiện thi thể của nhà báo điều tra nổi tiếng Vương Tuấn bên trong trạm biến áp trung tâm an ninh cao tại ga tàu điện ngầm Quảng trường Nhân dân. Vụ việc được phát hiện sau một sự cố mất điện nghiêm trọng. Cảnh sát đang điều tra theo hướng một vụ án mạng, do hiện trường có nhiều điểm đáng ngờ..."
Tiêu Bằng làm rơi cả ly nước đang uống. "Lâm An... đó... đó chính là vụ mất điện chúng ta gặp phải!"
Lâm An nhìn chăm chú vào màn hình TV. Ánh sáng yếu ớt trong đường hầm. Bóng người chạy trốn. Cậu biết rằng, mình là nhân chứng duy nhất đã nhìn thấy bóng ma rời khỏi hiện trường của một tội ác không tưởng.