mê cung dưới lòng đất

Chương 2: Hiện Trường Bất Khả Thi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm An nhận được một cuộc gọi mà cậu đã đoán trước. Giọng của Triệu thanh tra vang lên trong điện thoại, đầy vẻ mệt mỏi và căng thẳng. "Lâm An, ta cần cháu. Đến ga Quảng trường Nhân dân, cổng C, lối vào của nhân viên. Đừng nói chuyện với ai."

Khi Lâm An và Tiểu Bằng (cậu ta nằng nặc đòi đi theo) đến nơi, họ thấy một bầu không khí hoàn toàn khác so với ngày thường. Ga tàu điện ngầm vẫn hoạt động, nhưng khu vực văn phòng điều hành và trạm biến áp đã bị phong tỏa hoàn toàn. Cảnh sát mặc thường phục đi lại, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu.

Triệu thanh tra kéo Lâm An vào một phòng chỉ huy tạm thời, phớt lờ ánh mắt tò mò của Tiểu Bằng (người bị giữ lại ở vòng ngoài). "Ta vừa nhận được báo cáo từ nhân chứng trên chuyến tàu bị kẹt," ông nói, đi thẳng vào vấn đề. "Một bóng người trong hầm kỹ thuật. Đó là cháu, phải không?"

Lâm An gật đầu. "17 giờ 42 phút. Một người, di chuyển nhanh về hướng ga, biến mất vào một lối đi cũ."

Triệu thanh tra dụi mạnh hai bên thái dương. "Thời gian đó khớp chính xác với 60 giây nhiễu tín hiệu mà chúng ta ghi nhận được. Cháu có thể là nhân chứng duy nhất của chúng ta." Ông ra hiệu cho Lâm An đi theo mình vào sâu bên trong.

Họ đi qua nhiều lớp cửa an ninh, xuống một tầng hầm kỹ thuật sâu hơn, không khí đặc quánh mùi ozone và tiếng ù ù của dòng điện cao thế. Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa thép dày màu xám, bên trên có biển cảnh báo "NGUY HIỂM CAO THẾ - CẤM VÀO". Đây chính là trạm biến áp trung tâm.

"Đây là hiện trường," Triệu thanh tra nói, giọng trầm xuống. Cảnh tượng bên trong phòng khiến Lâm An phải nín thở. Căn phòng không lớn, chật ních những tủ điện khổng lồ và dây cáp chằng chịt. Giữa phòng, trên sàn bê tông lạnh lẽo, là một vệt máu đã khô và hình phác thảo bằng phấn trắng vị trí của nạn nhân.

"Nạn nhân là Vương Tuấn," Triệu thanh tra bắt đầu cuộc họp nhanh với đội của mình, cho phép Lâm An đứng nghe. "Một nhà báo điều tra, 45 tuổi. Nguyên nhân cái chết: một vết đâm duy nhất, chính xác vào tim. Hung khí là một vật sắc, mỏng, có thể là một con dao găm hoặc một thanh kim loại tự chế. Không tìm thấy hung khí tại hiện trường."

Một viên cảnh sát trẻ tuổi tiếp lời, giọng đầy vẻ hoang mang. "Đây mới là vấn đề, thưa sếp. Căn phòng này, về lý thuyết, là bất khả xâm phạm. Nó là một 'phòng khóa kín' phiên bản hiện đại."

Anh ta chỉ vào hệ thống khóa trên cửa. "Cửa chỉ có thể mở bằng thẻ từ mã hóa cấp 7, cấp cao nhất trong hệ thống. Chỉ có hai kỹ sư trưởng của toàn bộ tuyến tàu điện ngầm này có thẻ đó. Và vào thời điểm xảy ra vụ án..."

"Cả hai đều có bằng chứng ngoại phạm không thể chối cãi," Triệu thanh tra nói xen vào. "Kỹ sư Trương đang ở trung tâm điều khiển chính ở bên kia thành phố, hàng chục người làm chứng. Kỹ sư Lý thì đang ở nhà, dữ liệu định vị điện thoại và camera an ninh khu phố xác nhận. Không ai trong số họ ở đây."

"Vậy còn camera bên trong?" Lâm An hỏi.

"Đó là mấu chốt," viên cảnh sát đáp, mở một chiếc máy tính bảng. "Đây là đoạn băng 10 phút cuối cùng. Camera duy nhất trong phòng. Lúc 17 giờ 31 phút, camera ghi lại cảnh... chính nạn nhân Vương Tuấn đang ở trong phòng. Trông ông ta rất lo lắng, đi đi lại lại."

"Khoan đã," Lâm An ngắt lời. "Bản thân nạn nhân đã vào đây bằng cách nào khi không có thẻ?"

"Một câu hỏi hay," Triệu thanh tra nói. "Chúng ta không biết. Nhưng mọi chuyện còn lạ hơn nữa. Hãy xem tiếp."

Đoạn video tiếp tục. Vương Tuấn đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía một góc khuất của căn phòng. Đến đúng 17 giờ 41 phút 30 giây, màn hình đột ngột nhiễu nặng, chỉ còn lại những vạch trắng đen và tiếng rít. Đúng 60 giây sau, 17 giờ 42 phút 30 giây, hình ảnh trở lại. Rõ nét. Và Vương Tuấn đã nằm gục trên sàn trong vũng máu.

"Trong 60 giây đó," Triệu thanh tra kết luận. "Kẻ sát nhân đã xuất hiện, giết nạn nhân, rồi biến mất. Và tất cả đều xảy ra trong một căn phòng khóa trái từ cả bên trong lẫn bên ngoài, một căn phòng mà không ai có thể vào được."

Lâm An im lặng. Cậu đang xâu chuỗi các sự kiện. Vụ mất điện toàn tuyến. 60 giây nhiễu camera. Một căn phòng khóa. Và một bóng người chạy trốn trong đường hầm cũ.

"Chú Triệu," Lâm An nói, ánh mắt cậu trở nên sắc bén. "Chúng ta đang tìm sai lối vào. Hung thủ không vào từ cánh cửa này."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×