mê cung ký ức

Chương 5: Chất Độc Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Một hình ảnh ư?" Triệu thanh tra nhìn Lâm An như thể cậu vừa nói tiếng của một hành tinh khác. "Cháu đang nói là... một bức ảnh đã giết chết anh ta? Điều đó là không thể. Nó giống như khoa học viễn tưởng."

"Không phải khoa học viễn tưởng, mà là khoa học thần kinh-tâm lý," Lâm An nói, giọng cậu quả quyết. "Cháu không nghĩ hình ảnh đó tự nó giết người. Cháu nghĩ nó là một cò súng, kích hoạt một quả bom đã được cài sẵn trong chính bộ não của nạn nhân."

Biết rằng lời giải thích của mình quá khó tin, Lâm An đã xin phép Triệu thanh tra được tham vấn một chuyên gia. Người mà cậu tìm đến là Giáo sư Kha, một trong những giảng viên hàng đầu của khoa Tâm lý học Nhận thức tại trường đại học của cậu.

Họ gặp nhau trong văn phòng của vị giáo sư già, giữa những chồng sách cao ngất. Sau khi nghe Lâm An trình bày lại toàn bộ vụ án và giả thuyết của mình, Giáo sư Kha im lặng một lúc lâu, vẻ mặt đầy đăm chiêu.

"Phản ứng tâm thể có điều kiện (Conditioned Psychosomatic Reaction)," cuối cùng ông lên tiếng. "Nó cực kỳ hiếm, và gần như chỉ tồn tại trong lý thuyết, nhưng về mặt khoa học, nó không phải là không thể."

Ông giải thích một cách dễ hiểu: "Hãy tưởng tượng, nếu một người liên tục bị cho tiếp xúc với một chất gây dị ứng nhẹ (chất A), gần như không nhận ra, và cùng lúc đó, họ được cho xem một hình ảnh độc nhất vô nhị (hình ảnh B). Lặp lại quá trình này đủ lâu, bộ não của họ sẽ tạo ra một liên kết thần kinh vô thức, rằng A và B luôn đi đôi với nhau."

"Và rồi," Giáo sư Kha tiếp tục, "đến một ngày, chỉ cần cho họ thấy hình ảnh B, dù không có bất kỳ chất gây dị ứng A nào, bộ não đã bị 'lập trình' của họ sẽ tự động ra lệnh cho cơ thể phản ứng như thể nó đã tiếp xúc với chất A. Và nếu quá trình điều kiện hóa đủ mạnh, phản ứng đó có thể là một cơn sốc phản vệ toàn diện."

Triệu thanh tra sững sờ. "Vậy là... bộ não đã tự giết chết cơ thể?"

"Chính xác," Giáo sư Kha gật đầu. "Một vụ giết người hoàn hảo, không có độc dược, không có vũ khí. Vũ khí chính là ký ức bị thao túng của nạn nhân."

Giả thuyết điên rồ của Lâm An giờ đây đã có một cơ sở khoa học. Cuộc điều tra lập tức thay đổi hướng. Họ không còn tìm kiếm một chất độc nữa. Họ đang tìm kiếm bằng chứng của một quá trình "lập trình" chết người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×