mê cung ký ức

Chương 4: Mê Cung Để Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm An tin rằng nếu kẻ sát nhân là một trong những "Siêu Trí Tuệ", thì manh mối cũng phải mang tính trí tuệ. Hắn sẽ không để lại một dấu vân tay, nhưng có thể sẽ để lại một câu đố.

"Chú Triệu," cậu nói, "cháu cần xem lại chính thử thách cuối cùng đó. Toàn bộ dữ liệu của 'Mê Cung Ký Ức' mà Tần Vệ đã nhìn thấy bên trong chiếc buồng."

Với sự cho phép của đạo diễn chương trình, Lâm An được truy cập vào file gốc của thử thách. Đó là một tệp đồ họa 3D phức tạp, mô phỏng một mê cung khổng lồ với hàng ngàn ngã rẽ.

Cậu ngồi trong phòng kỹ thuật, cẩn thận xem lại đoạn video mô phỏng mê cung, từng khung hình một. Mọi thứ có vẻ hoàn toàn bình thường. Mê cung được tạo ra bởi một thuật toán ngẫu nhiên, không có quy luật nào đặc biệt.

Nhưng Lâm An không tìm kiếm quy luật. Cậu tìm kiếm sự bất thường.

Sau gần hai giờ liền dán mắt vào màn hình, cậu đã tìm thấy nó. Một chi tiết cực kỳ nhỏ, chỉ xuất hiện trong vòng 1/10 giây ở phút thứ mười của thử thách – đúng vào khoảng thời gian Tần Vệ bắt đầu có triệu chứng.

Trên một bức tường xám xịt của mê cung, có một chuỗi hoa văn hình học rất nhỏ đột ngột lóe sáng với một màu sắc khác thường, rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Nó nhanh đến mức nếu không xem lại ở chế độ quay chậm, không ai có thể nhận ra.

"Nó là gì vậy?" Triệu thanh tra hỏi, khi Lâm An cho ông xem lại đoạn đó. "Một lỗi đồ họa à?"

"Không ạ," Lâm An lắc đầu, mắt cậu ánh lên một sự tập trung cao độ. "Nó không phải là một lỗi. Nó được chèn vào một cách có chủ ý. Nó là một hình ảnh được thiết kế để chỉ có một bộ não được huấn luyện đặc biệt về ghi nhớ hình ảnh như Tần Vệ mới có thể nhận ra và bị thu hút vào đó."

Một giả thuyết kinh hoàng bắt đầu hình thành trong tâm trí cậu.

"Chú Triệu, cháu có một ý nghĩ rất kỳ lạ," Lâm An nói, giọng cậu có chút không chắc chắn. "Có khi nào... vũ khí giết người không phải là một chất hóa học, không phải là một loại khí, mà là một thứ hoàn toàn khác không?"

Cậu chỉ vào màn hình. "Có khi nào, vũ khí giết người... chính là một hình ảnh không?"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×