Đêm ấy, mưa nặng hạt, thành phố chìm trong những ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt đường ướt sũng. Cô ngồi trong xe, tay bấu chặt vô-lăng, tim đập dồn dập. Cơn mưa như muốn nhấn chìm mọi thứ, nhưng không gì có thể xóa đi cảm giác sợ hãi và hoang mang trong cô.
“Lại chậm trễ một lần nữa,” cô lầm bầm, giọng yếu ớt trong khoang xe lạnh lẽo. Thật ra, cô không hề quan tâm đến giờ giấc của bản thân nữa; mọi thứ dường như đã trượt khỏi tầm kiểm soát từ khi tai nạn ấy sắp xảy ra.
Chợt, một chiếc xe tải mất lái lao từ phía ngược chiều. Lát chốc, không gian như đóng băng. Cô giật mình, đạp phanh gấp, nhưng con đường trơn trượt khiến bánh xe trượt đi như muốn kéo cô vào vực thẳm.
Tiếng kim loại va chạm rền rĩ, tiếng kính vỡ tan ra thành những mảnh vụn sắc nhọn, và rồi… bóng tối nuốt chửng tất cả.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên giường bệnh, cơ thể đau nhức đến mức không thể cử động. Ánh sáng nhạt nhòa chiếu qua rèm cửa, khiến đôi mắt vốn chưa kịp mở đã nhức nhối. Một người đàn ông ngồi bên cạnh, gương mặt xa lạ nhưng vô cùng quen thuộc theo một cách kỳ lạ.
“Anh… anh là ai?” giọng cô yếu ớt, run rẩy.
Người đàn ông nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng nhưng có gì đó khiến cô không thể rời mắt. “Em nhớ anh không?”
“Anh…?” Cô chớp mắt nhiều lần, đầu óc quay cuồng. “Em… em không nhớ…”
“Ừ… chưa nhớ,” anh thừa nhận, giọng trầm ấm như nhấn mạnh sự chiếm hữu. “Nhưng em sẽ nhớ. Chỉ cần em ở lại bên anh.”
Câu nói ấy không chỉ là lời trấn an; nó là mệnh lệnh, là sự chiếm hữu tinh tế. Cô cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ len lỏi vào tim, nhưng đồng thời, một phần nào đó lại… rung động.
Anh không để cô có cơ hội tự hỏi gì thêm. Những ngày tiếp theo, anh chăm sóc cô một cách kỹ lưỡng, từ việc tắm rửa, ăn uống đến việc giúp cô di chuyển. Mọi thứ dường như đơn giản, nhưng ẩn sâu trong từng cử chỉ là sự kiểm soát hoàn hảo.
Cô bắt đầu cảm thấy mình như một con búp bê, bị anh đặt vào vị trí, dạy cách đi đứng, ăn mặc, thậm chí cả cách cười nói. Mỗi lần cô định hỏi về quá khứ của bản thân, anh lại nhẹ nhàng cắt ngang:
“Không cần nhớ bây giờ. Em chỉ cần ở đây, với anh.”
Những lời nói ấy như một mũi kim nhọn, vừa êm ái vừa đau đớn. Cô không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay sợ hãi. Nhưng trong sâu thẳm, cô bắt đầu nhận ra rằng mình… đã quen với anh, đã bắt đầu tin rằng anh là người duy nhất có thể bảo vệ cô khỏi bóng tối xung quanh.
Một hôm, khi cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài kia, những ký ức vụn vặt bắt đầu quay về: tiếng cười, giọng nói, mùi hương quen thuộc… nhưng chỉ là thoáng chốc, rồi lại tan biến như sương khói. Cô nhìn anh, giọt mưa rơi trên kính phản chiếu hình dáng anh, và tim cô như bị siết chặt.
“Anh… anh… có phải chúng ta từng quen nhau không?” cô hỏi, giọng run run.
Anh tiến lại gần, bàn tay đặt nhẹ trên vai cô, hơi thở nóng áp vào tai. “Em không cần nhớ. Vì mọi thứ chúng ta có… đều là của em.”
Câu nói ấy khiến cô vừa sợ, vừa cảm thấy bị thôi miên. Dù biết có điều gì đó không ổn, dù trực giác mách bảo rằng mọi thứ đang được dàn dựng, cô vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của anh đều khắc sâu trong cô cảm giác vừa an toàn, vừa bị trói buộc.
Đêm đến, khi thành phố chìm trong ánh đèn lờ mờ, anh đứng bên giường, nhìn cô ngủ. Ánh mắt lạnh lùng ấy chứa đựng cả quyền lực, sự chiếm hữu, và một chút… ham muốn. Cô mơ màng thấy anh trong giấc mơ, như một bóng ma vừa gần gũi vừa ám ảnh.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô không còn nhớ rõ giấc mơ, nhưng cảm giác bị chiếm hữu vẫn còn vẹn nguyên. Một phần cô căm ghét anh, nhưng một phần khác, cô nhận ra mình… đang yêu.
Và từ giây phút ấy, cuộc sống của cô không còn là của riêng cô nữa. Cô là búp bê trong tay kẻ lạnh lùng, và trò chơi này mới chỉ bắt đầu.