Sáng hôm sau, cô thức dậy trong phòng bệnh vẫn còn mùi thuốc sát trùng nặng nề. Những ánh sáng nhạt nhòa chiếu qua rèm cửa khiến mắt cô nhức nhói. Cơ thể cô vẫn đau nhức, từng cử động nhỏ đều khiến cô phải nhíu mày.
Anh đứng bên cửa sổ, dáng người cao ráo in bóng trên nền ánh sáng mờ ảo. Khi nghe cô tỉnh dậy, anh quay người, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiềm chế. “Dậy rồi à?” giọng anh trầm thấp, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khiến cô không thể né tránh.
“Anh… anh có thể cho tôi ra khỏi đây không?” cô hỏi, giọng run run.
Anh nhếch môi, bàn tay cầm một tấm chăn đặt lên vai cô. “Ra khỏi đây? Sao lại vội vàng như vậy? Em cần ở lại, để hồi phục. Em cần anh.”
Câu nói ấy không chỉ là lời khuyên, mà giống như một lệnh. Cô cảm thấy trong lòng vừa sợ hãi, vừa bất lực. Chưa hiểu gì về anh, chưa biết tại sao mình lại tin tưởng, nhưng bản năng bảo cô nên nghe theo.
Ngày tiếp theo, anh bắt đầu “dạy” cô từng việc nhỏ. Từ việc cầm thìa ăn cơm đúng cách, bước đi sao cho thanh thoát, đến cách cười, cách nói chuyện. Mỗi lần anh chỉnh sửa cô, giọng nói trầm, hơi thở gần bên tai, khiến tim cô đập nhanh không kiểm soát được.
“Không phải em cười như thế,” anh nói, đặt tay lên cằm cô, chỉnh lại góc môi. “Phải dịu dàng hơn. Như thế này… đúng rồi. Đẹp lắm.”
Cô bàng hoàng, vừa xấu hổ vừa sợ. Nhưng đồng thời, một thứ cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong cô: cô muốn làm đúng để nghe anh khen, muốn khiến anh hài lòng. Một phần cô ghét sự kiểm soát này, nhưng phần khác lại muốn tuân theo.
Anh dần trở thành trung tâm thế giới cô. Mọi hành động, mọi suy nghĩ của cô đều hướng về anh, như một con búp bê bị đặt vào tay kẻ chủ nhân lạnh lùng.
Một buổi chiều, anh ngồi bên cạnh, nhìn cô tập di chuyển trong phòng. “Em mệt rồi à?”
“Vâng… một chút,” cô thừa nhận, giọng nhỏ.
Anh nhấc tay che giọt mồ hôi trên trán cô, ánh mắt sắc lạnh, nhưng lấp ló vẻ dịu dàng. “Em phải khỏe. Không ai được làm hại em, trừ anh… và chỉ anh thôi.”
Câu nói ấy như một mũi kim chích vào tim cô. Một phần cô cảm thấy an toàn, nhưng một phần khác lại run sợ. Bị chiếm hữu theo cách này khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa nghi hoặc về bản thân.
Đêm xuống, anh kéo cô ngồi gần bên giường, ánh mắt không rời. “Ngủ ngon nhé, búp bê của anh,” anh thì thầm. Giọng nói trầm, nặng nhọc, nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu đầy mê hoặc. Cô nhắm mắt, cảm giác vừa sợ vừa bị thôi miên.
Trong mơ, cô thấy mình bị kéo vào một căn phòng tối, chỉ có anh đứng đó. Dù giấc mơ có mơ hồ, cô vẫn nghe giọng anh, lạnh lùng nhưng hấp dẫn: “Em sẽ không thể rời xa anh.”
Cô tỉnh dậy giữa đêm, tim đập rộn ràng. Cảm giác vừa sợ vừa muốn gần anh khiến cô rối bời. Cô tự hỏi: “Tại sao tôi lại tin anh? Tại sao tôi lại cảm thấy cần anh đến thế?”
Những ngày tiếp theo, anh càng tỏ ra kiểm soát tinh vi hơn. Anh biết khi nào cô buồn, khi nào cô đói, khi nào cô cần ai đó gần bên. Mỗi hành động đều được tính toán, từ cách đặt tay, ánh mắt, đến những lời nói dịu dàng xen lẫn mệnh lệnh.
Một hôm, khi cô vô tình nhíu mày trước cơn đau, anh nghiêm giọng: “Em không được như thế. Em phải đẹp, phải vui vẻ. Chỉ như vậy, em mới xứng đáng ở bên anh.”
Cô sững sờ, nhưng không dám cãi. Bản thân cô đã dần quen với việc mọi quyết định đều không còn là của mình. Cảm giác tự do biến mất, thay bằng một sự phụ thuộc tinh tế, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Và rồi, khi cô bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức vụn vặt: tiếng cười của bạn bè, những lời nói từ gia đình… mọi thứ đều mơ hồ, nhạt nhòa. Anh luôn ở đó, lấp đầy khoảng trống ấy, làm cô tin rằng chỉ có anh mới hiểu cô, chỉ có anh mới bảo vệ cô.
Nhưng một phần nào đó trong cô vẫn khao khát sự thật. Cô muốn biết lý do tại sao mình không thể nhớ, tại sao anh lại xuất hiện như thế, và tại sao trái tim cô không thể rời xa anh dù biết điều gì đó không ổn.
Anh nhận ra ánh mắt ấy, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa mê muội. Anh tiến lại gần, giọng trầm thấp: “Không sao đâu, búp bê của anh. Mọi thứ anh đã sắp đặt đều vì em. Chỉ cần ở lại, chỉ cần yêu anh… là đủ.”
Cô nhắm mắt, tim đập dồn dập. Trong lòng cô vừa căm ghét, vừa bị thôi miên. Và từ sâu thẳm, một phần cô bắt đầu nhận ra: cô đã không còn là người tự do nữa. Cô là búp bê của anh, và trò chơi này… mới chỉ bắt đầu.