mê cung tình ái

Chương 5: Mảnh Ký Ức Mờ Nhạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, cô tỉnh dậy với cảm giác nặng trĩu nơi đầu. Cơn đau nhức cơ thể từ vụ tai nạn vẫn còn, nhưng điều khiến cô bận tâm nhất không phải là thể xác mà là tâm trí. Những mảnh ký ức vụn vặt — hình ảnh mờ nhạt, âm thanh mơ hồ, mùi hương quen thuộc — bất chợt lóe lên rồi tan biến như sương khói.

Cô nhìn quanh phòng, ánh sáng dịu từ cửa sổ chiếu lên tường, nhưng trong lòng cô, một thứ cảm giác vừa quen vừa lạ len lỏi. “Mình… mình đã ở đây bao lâu rồi?” cô tự hỏi, giọng run run.

Anh xuất hiện, bước vào phòng không một tiếng động. Ánh mắt sắc lạnh quét qua cô như muốn đọc thấu tâm trí. “Dậy rồi à? Em mệt không?” Giọng anh trầm, ấm áp nhưng mang theo thứ quyền lực khiến cô không thể chống lại.

“Vâng… không sao,” cô đáp, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô muốn hỏi về ký ức của mình, nhưng chỉ dám nuốt vào lòng. Anh tiến lại gần, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.

“Búp bê à, em lại suy nghĩ gì thế?” Anh hỏi, giọng vừa dịu dàng vừa sắc lạnh. Câu hỏi ấy không phải là muốn biết, mà là để kiểm soát cô, để đo phản ứng.

Cô quay mặt đi, cố gắng che giấu sự hoang mang: “Không có gì…”

Anh không buông tay, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô. “Em đang nhớ, phải không? Những ký ức mờ nhạt… Anh biết. Nhưng em đừng lo, anh sẽ luôn ở đây, bên em.”

Câu nói ấy như một mũi kim, vừa xoa dịu vừa châm ngòi cho nỗi sợ hãi. Cô biết rằng một phần ký ức của mình đang trở lại, nhưng phần còn lại vẫn bị anh thao túng, khiến cô vừa muốn nhớ, vừa sợ phải nhớ.

Buổi chiều, anh dẫn cô ra ngoài. Mưa rơi nhẹ, không gian ẩm ướt bao trùm. Anh bước sát bên cô, đôi tay giữ khoảng cách vừa đủ để cô cảm thấy bị chiếm hữu. Trên đường, những mảnh ký ức vụn vặt xuất hiện: tiếng cười trong một quán cà phê, mùi hương của người đàn ông mà cô không thể nhớ tên, cảm giác quen thuộc khi chạm vào những vật xung quanh…

Mọi thứ chỉ là thoáng qua, nhưng khiến cô bàng hoàng. Cô quay nhìn anh, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa cầu xin. “Anh… tại sao em lại cảm thấy quen anh đến vậy?”

Anh nắm tay cô, kéo cô lại gần, giọng trầm thấp: “Em quen với anh, búp bê à. Tất cả mọi thứ… đều để em ở lại bên anh.”

Cô cảm thấy tim mình đập dồn dập, vừa muốn rời xa, vừa muốn dựa vào anh. Sự mâu thuẫn trong lòng cô như một cơn lốc, vừa mê hoặc vừa ám ảnh.

Về đến phòng, anh kéo cô ngồi bên cạnh, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Những ký ức mờ nhạt… đừng để chúng làm em sợ. Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ sẽ dễ dàng.”

Cô nhắm mắt, cảm giác vừa an toàn vừa lo sợ. Một phần cô muốn hỏi về quá khứ, muốn tìm sự thật, nhưng phần còn lại lại muốn nhắm mắt và tin rằng chỉ có anh mới bảo vệ cô.

Đêm đó, cô mơ thấy mình đứng trong một căn phòng tối, xung quanh là những hình ảnh mơ hồ: những con người, những sự kiện, những cảm giác từng trải qua. Trong giấc mơ, anh xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhưng nồng nàn, giọng trầm: “Em sẽ không thể rời xa anh.”

Khi tỉnh dậy, cô nhận ra rằng ký ức của mình vẫn chưa hoàn toàn trở lại, nhưng cảm giác bị chiếm hữu đã trở thành một phần không thể tách rời. Cô vừa ghét vừa mê anh, vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở lại.

Những ngày tiếp theo, những mảnh ký ức vụn vặt tiếp tục xuất hiện, nhưng luôn bị anh xen vào, chỉnh sửa bằng sự dịu dàng xen quyền lực:

Khi cô nhớ ra một khoảnh khắc trong quá khứ, anh sẽ nói: “Em không cần nhớ đâu, anh đã ở đây, và em chỉ cần hiện tại.”

Khi cô muốn tìm hiểu về quá khứ, anh sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh, bàn tay kéo cô vào lòng, giọng nói trầm ấm: “Đừng bận tâm. Em sẽ không thể rời xa anh đâu, búp bê à.”

Cô nhận ra mình dần mất khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Những ký ức mờ nhạt như bị anh chiếm đoạt, biến thành công cụ để cô phụ thuộc hoàn toàn vào anh.

Đêm xuống, anh kéo cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Ngủ ngon nhé, búp bê của anh. Anh sẽ luôn ở đây, che chở cho em.”

Cô nhắm mắt, tim đập dồn dập, vừa sợ vừa mê. Cảm giác bị thao túng tinh vi xen lẫn sự ngọt ngào khiến cô không thể rời xa. Cô biết một phần nào đó trong cô đang bị chiếm hữu hoàn toàn, nhưng một phần khác lại cảm thấy ấm áp, được che chở.

Cô nhận ra, mình không còn là người tự do nữa. Cô là búp bê trong tay anh, và trò chơi tinh vi mà anh dựng lên đã bắt đầu chiếm trọn tâm trí cô. Những mảnh ký ức mờ nhạt chỉ làm cô thêm mê muội và phụ thuộc vào anh, mở đường cho những cao trào tiếp theo trong mối quan hệ đầy ám ảnh này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×