mê cung tình ái

Chương 4: Búp Bê Trong Tay Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, thành phố chìm trong sương mù mờ ảo. Cô ngồi trên giường, tay bấu chặt chăn, cảm giác vừa trống rỗng vừa lo lắng len lỏi trong tim. Ánh sáng dịu từ chiếc đèn ngủ làm gương mặt cô hiện lên mờ ảo, nhưng trong lòng cô, mọi thứ lại rõ ràng đến đáng sợ.

Anh đứng gần cửa, nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyền lực, dường như có thể xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô. “Em thức à?” giọng trầm, ấm áp nhưng lại mang theo thứ gì đó khiến cô không thể rời mắt.

“Vâng…” cô trả lời, giọng run run, không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh tiến lại gần, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Cái chạm ấy vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, khiến tim cô đập nhanh. “Búp bê của anh, em sợ hả?”

Cô lắc đầu, nhưng không dám nói ra rằng trong lòng mình, cô vừa sợ vừa muốn gần anh. Cảm giác bị chiếm hữu dần thay thế lý trí, khiến cô rối bời.

Anh kéo cô lại gần, ánh mắt không rời. “Em phải hiểu… chỉ có anh mới bảo vệ được em. Chỉ có anh mới hiểu em.”

Cô không biết phải trả lời thế nào. Mọi suy nghĩ về tự do, về quá khứ mờ nhạt, về những ký ức đang trồi lên đều bị dồn lại trong tim. Một phần cô muốn chống lại, nhưng một phần khác lại run rẩy trước anh, cảm thấy bản thân đang bị cuốn hút.

Anh cúi xuống, giọng trầm thấp: “Em cảm thấy an toàn khi ở bên anh, đúng không?”

Cô không dám đáp. Cái cảm giác vừa muốn trốn vừa muốn ôm lấy anh khiến cô nghẹn thở.

Những ngày tiếp theo, anh càng tỏ ra kiểm soát tinh vi hơn. Anh biết khi nào cô buồn, khi nào cô lo lắng, khi nào cô muốn được ai đó ôm ấp. Mỗi cử chỉ, ánh mắt, lời nói đều là một phép thử, một sự chiếm hữu tinh tế.

Một buổi chiều, khi cô vô tình chạm tay vào cuốn sách trên bàn, anh nhanh chóng đưa tay che lại, giọng nghiêm: “Để anh làm. Em không cần lo lắng gì cả. Chỉ cần ở đây, bên anh.”

Cô sững sờ, nhưng không dám cãi. Thay vào đó, tim cô đập dồn dập, một phần cảm thấy ấm áp, phần còn lại thì bị thôi miên bởi sự kiểm soát ấy.

Đêm xuống, anh kéo cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Ngủ ngon nhé, búp bê của anh. Anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ em.”

Cô nhắm mắt, cảm giác vừa an toàn vừa sợ hãi. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng trong một căn phòng tối, chỉ có bóng dáng anh đứng đó. Giọng anh vang lên: “Em sẽ không thể rời xa anh.”

Khi tỉnh dậy, cô nhận ra ký ức về chính mình vẫn mờ nhạt, nhưng cảm giác bị chiếm hữu thì đã trở thành một phần không thể tách rời. Cô vừa ghét vừa mê anh, vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở lại.

Ngày hôm sau, anh dẫn cô ra ngoài. Mưa rơi nhẹ, bầu không khí ẩm ướt bao trùm. Anh bước sát bên cô, đôi tay vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để khiến cô cảm thấy bị chiếm hữu. “Em đã quen với anh rồi, đúng không? Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ sẽ dễ dàng.”

Cô im lặng, cảm giác vừa muốn đồng ý vừa muốn chống lại. Nhưng ánh mắt anh, lạnh lùng và mê hoặc, khiến cô không thể rời. Mọi suy nghĩ về tự do, về quá khứ, đều bị chiếm lấy bởi cảm giác vừa yêu vừa sợ.

Về đến phòng, anh để cô ngồi trên ghế, cúi xuống, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Em sẽ thuộc về anh, búp bê à. Và anh sẽ không bao giờ để em đi đâu hết.”

Cô nhắm mắt, tim đập rộn ràng. Trong lòng cô, sự sợ hãi và mê hoặc đan xen đến mức cô không còn phân biệt được ranh giới. Cô biết một phần nào đó trong cô đang bị thao túng, nhưng một phần khác lại cảm thấy ấm áp, được che chở.

Và rồi, cô nhận ra: cô không còn là người tự do nữa. Cô đã là búp bê trong tay anh, và trò chơi này… mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×